Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

VAI TRÒ QUAN TRỌNG CỦA NGƯỜI MẸ TRONG VIỆC GIÁO DỤC CON CÁI


          Trong việc giáo dục con cái, người mẹ đóng vai trò quan trọng nhất vì người mẹ mang con nặng trong bụng mình chín tháng mười ngày, vì người mẹ rất đau đớn khi phải sinh đẻ con, vì người mẹ ấp ủ con suốt đêm con ngủ, và vì người mẹ ôm con cho con bú, cho con ngồi trên gối mình, bồng con trên tay nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm, lo cho con từng miếng cơm manh áo, tập cho con bập bẹ nói, dạy cho con biết chắp tay cầu nguyện, ....
          Không thể nào tưởng tượng rằng có một gia đình mà không có người mẹ. Mọi cái trong gia đình đều xoay quanh người mẹ. Nhờ có người mẹ, các công việc trong gia đình mới chạy êm xuôi.  Không có người mẹ, căn nhà trở nên trống rổng, dù gia đình có đông đúc mấy đi nữa.
          Thường thì người cha làm ra tiền để nuôi gia đình, nhưng cái việc làm cho đồng tiền đó biến thành vật có ích, biến thành quần áo, thức ăn, v.v..., là công việc tế nhị của người mẹ. Người mẹ biết trong nhà cần gì, biết riêng mỗi người trong gia đình cần gì, và người mẹ lo cho được như vậy. Người mẹ biết dùng mọi cách để lo cho mọi người trong gia đình được đầy đủ. Như vậy, chúng ta thấy rằng công việc của người mẹ trong gia đình thật là hết sức quý báu, hết sức cần thiết.
          Người mẹ là người sống đời tận tụy hy sinh hết sức: muốn cho mọi việc được êm xuôi trong gia đình, người mẹ phải thức khuya dậy sớm, phải lo lắng ngược xuôi, phải hy sinh thật nhiều.
Người mẹ là người hết sức vị tha, chỉ nghĩ đến những người trong gia đình, chỉ lo cho chồng, cho con được đầy đủ mọi cái vật chất và tinh thần, dù có ai trong gia đình tỏ ra vô ơn bội bạc, thì người mẹ cũng không buồn phiền. Người mẹ biết rằng mình mà buồn phiền thì cả gia đình trở nên u ám, vì thế, đối với những chuyện không vừa ý trong gia đình, những chuyện trái ý xảy ra trong gia đình, những sự nóng nảy và những lời ta thán của chồng, của con, người mẹ luôn luôn chịu đựng, luôn luôn nhịn nhục, luôn luôn tỏ ra lạc quan trong gia đình, để có thể vững tay lèo lái con thuyền gia đình một cách an toàn.
          Đắm chìm trong hy sinh, trong tình yêu, trong đại độ và quên mình, người mẹ thường ít nói, không những vì luôn luôn người mẹ mắc việc, mà nhất là vì người mẹ biết rằng lời mình nói ra, không ảnh hưởng cho bằng thái độ mình sống của mình, vì nếu mình có thái độ quạu cọ, cau có, thì lời mình nói ra để dạy con cái cũng vô ích.
          Thái độ quạu cọ, cau có có thể là do người mẹ làm việc nhiều quá, do mình mệt mỏi, do mình dễ xúc cảm, nhưng người mẹ biết rằng nếu mình không vui vẻ, không dễ thương, thì con cái không muốn đến với minh đâu.
          Nói chung, người mẹ người một người rất đẹp, đây nói về đẹp tinh thần, đẹp của một người luôn có thái độ dịu dàng, lời nói dễ thương, nét mặt luôn tươi sáng.
          Trước một tình thế trong gia đình đáng lo, đáng buồn, đáng thất vọng, người mẹ luôn luôn tỏ ra vui vẻ. Dù cho khi chồng con gây ra sự bất hòa khó chịu, người mẹ vẫn phải làm sao đủ sức để gây sự vui vẻ trong gia đình.
Người mẹ chân chính, là người mẹ lúc nào cũng sẵn sàng khuyên nhủ đúng lúc, lúc nào cũng nhận thức lời nói của mình đối với chồng, với con, sẽ có kết quả gì, và luôn luôn tránh những lời nói nào gây ra sự buồn phiền hoặc bất hòa.
Người mẹ nào nói nhiều thì làm cho chồng con chán nản, rồi sinh ra lãnh đạm, không còn muốn nghe nữa. Khi ta nói nhiều, nói không đúng lúc, nói không hợp thời, nói lui nói tới - dẫu đó là điều phải, điều tốt đi nữa - thì trở thành nước đổ lá môn, và kết quả là làm cho chồng con không muốn đến gần mình, và làm cho gia đình trở thành một nơi buồn chán.
Lời nói của người mẹ phải làm sao tăng thêm sự hấp dẫn trong gia đình : kể bằng giọng dịu dàng một một câu chuyện nhỏ về giáo dục vào giờ đi ngủ; kể một câu chuyện hay, một câu chuyện tâm tình đúng lúc, Người mẹ nên đưa ra những nguyên tắc và để cho con cái tự ý rút ra những bài học kinh nghiệm.
          Người mẹ hãy sống đàng hoàng và tỏ ra cái bản ngã hy sinh vị tha của mình, đó là điều quan hệ hơn nói nhiều,  bởi vì muốn thuyết phục người khác, nhất là những trẻ con, thì chính đời sống của ta mới có giá trị.
          Giọng nói dịu dàng, tính tình vị tha đáng yêu, tuy là cần thiết cho người mẹ, nhưng chưa đủ, bởi vì muốn thành công trong phận sự của mình, người mẹ phải chăm lo săn sóc hình thức của mình nữa. Lúc nào người mẹ cũng phải áo quần sạch sẽ, chỉnh tề. Có thể người mẹ không mặc thứ áo quần sang trọng, nhưng áo quần nào người mẹ dùng, thì cũng phải hợp với màu da của mình, màu con mắt của mình, màu tóc của mình. Mặt mày phải luôn sạch sẽ, tươi tỉnh, tóc phải chải đàng hoàng, miệng phải sạch sẽ, tay chân phải sạch sẽ. Mỗi ngày mỗi tắm rửa sạch sẽ, tóc chải, quần áo chỉnh tề, đó là điều kiện làm cho người đàn bà dễ gây thiện cảm.
          Người mẹ phải dậy sớm để trông coi các công việc, và suốt ngày, phải làm nhiều việc, vì thế phải dành năm mười phút trong ngày để tắm rửa sạch sẽ, làm cho con người mình không còn nặng nề, tư tưởng trở nên sáng suốt, sức mạnh được tăng thêm, để sẵn sàng dùng vào những công việc khác.
          Người mẹ phải lo đủ mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà trong cửa, nhưng đừng vì những sự lo lắng nghĩ ngợi nầy mà mất ăn mất ngủ.
Phải biết lo cái đáng lo và đừng phí sức lo những cái không nhằm chỗ.
Phải khôn ngoan gìn giữ sức khỏe là điều hết sức quan trọng cho người mẹ. Nếu người mẹ đau ốm mà nằm xuống, chồng con sẽ bị thiệt hại đủ mọi bề. Người mẹ hãy chọn cho mình những thức ăn giản dị nhưng phải có đủ chất bổã dưỡng. Vì phải dậy sớm nhất trong nhà, người mẹ phải tìm cách ngủ cho đủ trong mức tối thiểu. Vì thế, mỗi buỗi trưa, sau khi xong mọi công việc trong nhà, người mẹ nên ngủ chừng một tiếng đổng hổ. Vì sức khỏe của mình rất quan trọng cho gia đình, nên người mẹ thỉnh thoảng hãy đi khám bác sĩ  để ngăn ngừa trước những bệnh tật có thể xảy ra. Làm như vậy, là xây đắp hạnh phúc cho gia đình, cho chồng con.
          Một nhà giáo dục danh tiếng kia hỏi một bà góa:
- “Bà có nhiều con. Khi chồng chết, đứa con lớn nhất của bà chưa đầy 15 tuỗi. Khi chồng bà chết, tiền của trong gia đình của bà lúc đó rất eo hẹp. Vậy sao bây giờ, các con trai của bà đều làm nên sự nghiệp, các con gái của bà đang sống hạnh phúc vui vẻ. Cứ sự thường, giữa bao nhiêu khó khăn, buồn phiền, đau khổ, túng thiếu, tôi chắc bà đã phải thất vọng nhiều lần lắm chứ?”
Bà góa nầy trả lời đơn sơ:
- “Tôi tin vào Chúa. Tôi cầu nguyện, và tôi thấy tôi phải tu chỉnh đời mình, tôi phải cải tạo đời sống tôi cho đạo đức hơn, tôi phải tập cho có nhiều đức tính. Nói tóm lại, tôi phải tự sửa mình.”
Nhà giáo dục kia hỏi tiếp:
- “Thế bà có làm gì khác nữa không, mà con cái bà nên tốt như vậy?
Bà góa nầy cũng trả lời đơn sơ:
- “Tôi tự cố gắng sửa mình, tôi cố gắng nên tốt, và tôi cũng không ngờ rằng con cái tôi cứ bắt chước tôi mà tốt theo lên.
          Bà góa nầy, người mẹ nầy, truyền những đức tính tốt cho các con trai con gái của bà. Bà truyền mà bà không biết. Và bà nầy cũng không biết mình là một nhà giáo dục tuyệt vời, một nhà giáo dục vĩ đại, đã tạo cho con cái mình những đức tính và sức mạnh cần thiết để chúng trở nên những con người đáng phục.
          Ảnh hưởng của người mẹ rất lớn trên đứa con: Mẹ ngoảnh đi, con dại, mẹ ngoảnh lại, con khô; Con dại, cái mang; Con hư tại mẹ; Phúc đức tại mẫu; Con nhờ đức mẹ; ....
           Thánh Gioan Tông Đồ khen các bà mẹ đạo đức:
- "Tôi là kỳ mục, kính gởi Bà đã được Thiên Chúa tuyển chọn, và con cái Bà là những người mà tôi thực sự quý mến; không phải chỉ một mình tôi, mà là tất cả những ai đã biết sự thật, cũng đều quý mến ... ” (Thư thứ hai của thánh Gioan 1,1).
- "Tôi rát vui mừng vì đã gặp thấy trong số con cái của Bà, những người sống trong sự thật, đúng như điều răn chúng ta đã nhận được từ Chúa Cha ” (Thư thứ hai của thánh Gioan 1,4).
          Ở trên đời nầy, không có sự nghiệp nào cao quý hơn vai trò của người mẹ. Nhà họa sĩ vẽ cái đẹp lên bức tranh, nhà điêu khắc chạm vẻ đẹp trên đá gỗ, nhà văn sĩ, nhà thi sĩ diễn cái đẹp ra trong lời nói, nhà nhạc sĩ ghi cái đẹp ra trong nốt nhạc, còn người mẹ tạo nên những con người đẹp đẽ, tạo nên lịch sử  tốt đẹp của loài người.
Linh mục Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang
(Nguồn : tonggiaophanhue.net)