Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

LỜI NGÀI SAI BẢO


Nhiều lúc trên đường đi chập chờn, ta cũng ngập ngừng không kém trong lời ăn tiếng nói, cũng phân vân trong hành động nhất thời vốn cần một chút quyết đoán.
Nếu tâm hồn ta luôn vẩn đục bởi mây mù, hẳn rằng bước đi sẽ thiếu quả quyết, và không biết chừng, những dợm bước ấy sẽ rồi lại thối lui nếu chúng không chắc dẫn đến một vùng trời vị kỷ sáng láng cho ít là chính mình, thậm chí cho chỉ riêng mình mà thôi.
Vì ta muốn chỉ mình mình là trung tâm của vùng sáng ấy, ta chỉ muốn những vì sao luôn phải bé nhỏ đi, ta chỉ muốn thậm chí những ngọn đèn dầu cũng phải quây quần chung quanh ta, khiến ta như một vì vua giữa bao là li ti phù phiếm!
Thật ra, nếu ta có sáng láng được đôi chút, thì ta cũng chẳng hề tự mình phát sáng, mà ta phải dựa vào chiếc bầu đựng dầu phía dưới, thứ dầu mà ta chẳng bao giờ có thể chế tạo ra, đổ vào bầu, rồi đốt lên để vầng sáng loang ra chung quanh! Ta quên mất rằng, tự bao giờ, ai đó đã âm thầm pha chế cái chất lỏng bắt lửa kỳ diệu ấy trong lòng đất! Ta không nhớ ra ai đó đã nặn ta thành hình thù cây đèn với cái bình rỗng ruột! Ta xạo với chính ta rằng, ta tự làm được mọi thứ trong đời! Ta…
Quả là nói vậy mà không phải vậy khi ta thử quay ngoắt lại cái nhìn của mình, để bắt đầu thấy rằng ta chỉ là khúc nhợ nối chú diều đang tung bay trong gió với cậu bé đang thỏa thuê nhìn ngắm. Bầu trời bao la, chú diều ngả ngớn, tiếng hát của rặng tre, lời ca dao của chị ru em khi chờ mẹ ngoài đồng về, thậm chí sợi dây bé tẻo teo căng đến giãn cả tĩnh mạch trong gió…Tất cả là một bài ca về cái đẹp vô ngần mà Đấng Giàu Lòng Xót Thương đã viết trên những giòng kẻ cuộc đời, cho trần nhân tận hưởng.
Vâng! Chính Ngài đã ân ban cho con người những điều diệu kỳ mà vô vàn phong phú. Ta chỉ có mỗi việc lắng nghe và tuân theo lời Ngài dạy bảo, để bức tranh chiều quê mãi đầy sự thanh thản, bình an. Sợi chỉ thân ta chỉ đủ sức neo được chú diều trên kia, cùng lắm là nối được những mảnh vải trơ trọi lại thành chiếc áo đầm xinh xắn, chứ thứ-chỉ-thân-ta chẳng hề làm được một việc cỏn con nào khác thường, tỉ như nối…hai con tim với nhau!
Vậy đó! Ngài bảo sao thì cứ làm như thế. Mẹ Ngài dặn thì làm sao sai được, dù mới ngay trước đó, Ngài còn bảo giờ của Ngài chưa đến. Ngài nói vậy mà Lòng Xót Thương của Ngài thì không phải vậy, khiến cho rượu bỗng biến thành rượu ngon! Giờ của Ngài chưa đến, mà Lòng Thương Xót đã tràn trề hoa nở, mà nước đã thành rượu tuyệt ngon…
Ôi! Làm sao ta có thể biết phân biệt đâu là tiếng Ngài dạy bảo, đâu là xảo ngôn mà tà tâm ta xui khiến? Nước lã ta, nếu chẳng tuân lời Ngài đổ vào chum, mà lại đổ vào tro tàn của con người “ta” hợm hĩnh, chắc hẳn rằng, thứ nước ấy chẳng bao giờ trở thành rượu cưới thơm lành, sảng khoái…
                                                                                                                LAM TRẦN 16.01.1016

HỌ HẾT RƯỢU RỒI


SUY NIỆM 
CHÚA NHẬT II - THƯỜNG NIÊN  NĂM B -  17/1/2016

                                                                                                  ĐTGM Giuse Ngô Quang Kiệt
Chúa mến chuộng dân Người.Không những Người sinh xuống thế làm người để ở với chúng ta, Người còn chia sẻ với chúng ta trong mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống hằng ngày.Đó là niềm an ủi và hi vọng của chúng ta. Như hôm nay, Người và Mẹ Người cùng đến dự tiệc cưới.
Tiệc cưới Cana hết rượu phải đối mặt với thất bại và bất hạnh.Nhìn vào tình hình thế giới đầu năm nay ta thấy không khác gì một đám cưới hết rượu. Ta cũng đang đối mặt với thất bại và bất hạnh. Không dám nói với Chúa vì tình hình tồi tệ này là hậu quả của việc ta đã không vâng nghe Lời Chúa, không thực hành Lời Chúa.Ta chỉ còn biết nhờ Đức Mẹ đệ đạt lên Chúa tình trạng thiếu thốn của ta, giống như Người đã đệ đạt nỗi thiếu thốn của đám cưới Cana.
Thưa Mẹ, chúng con đã hết rượu
Thế giới hôm nay đã hết rượu tự do dân chủ. Chúng con chỉ còn thứ nước lã nhạt phèo những lời hứa hẹn suông. Thế giới hôm nay đã cạn hết rượu tài nguyên phong phú.Trái đất chỉ còn là thứ nước lã khô cằn.Rừng cây bị đốn ngả nghiêng.Khoáng sản bị khai thác đến tận cùng.Cả đến bầu khí quyển cũng bị thương tổn nặng nề.Thế giới đã hết rượu hoà bình. Chiến tranh nối tiếp chiến tranh. Chiến tranh nóng dẫn đến chiến tranh lạnh, mở sang chiến tranh khủng bố và miên man với chiến tranh kinh tế.Thương trường trở thành chiến trường khốc liệt.Thiên hạ đã quá chén uống cạn nguồn tài chính nên thế giới hôm nay phải đối mặt với đói nghèo.
Đất nước chúng con đang thiếu rượu. Những người cầm quyền đã uống quá chén quyền lực nên tự do dân chủ chỉ còn là nước lã hứa hẹn nhạt thếch. Những nhóm lợi ích quá chén tham lam nên đa phần dân chúng phải uống thứ nước lã nghèo khổ, túng thiếu.Xã hội chẳng còn một giọt rượu đạo đức, chỉ còn thứ nước lã giả dối, cá nhân, ích kỷ và hưởng thụ.
Cả đời sống tu trì của chúng con cũng đang thiếu rượu trầm trọng. Chúng con không tích trữ đủ rượu lý tưởng nên vào đời tu, thay vì tìm Chúa, chúng con lại biến Chúa thành phương tiện để tìm những thứ khác. Chúng con thiếu rượu yêu mến nên cuộc sống tu trì trở nên bế tắc, giờ kinh giờ lễ trở nên gánh nặng thay vì niềm vui. Thiếu thứ rượu quên mình vì Chúa nên chúng con quên Chúa vì mình. Đã cạn rượu tu đức nên thay vì vào tu viện để tìm quên mình nhưng không biết từ lúc nào chúng con chỉ biết đòi hỏi. Rượu bác ái huynh đệ chưa đủ dùng mà chúng con lại quá chén nên thay vì xây dựng chúng con lại tàn phá cộng đoàn, thay vì nâng đỡ anh em, chúng con lại xét nét bắt bẻ nhau, thay vì quan tâm để giúp nhau thăng tiến, chúng con lại lườm nguýt chành choẹ nhau. Đi tu để thuộc trọn vẹn về Chúa, nhưng hình như chúng con đang thuộc về thế gian. Đi tu để chiến đấu với Ác thần nhưng hình như chúng con đang tùng phục nó. Chúng con đã hết rượu xin Mẹ cầu khẩn Chúa cho chúng con.
Chắc chắn Đức Mẹ sẽ nói với Chúa. Nhưng Đức Mẹ vẫn quay lại dặn dò chúng ta: “Người bảo gì, các con cứ việc làm theo.”Sau cùng, Đức Mẹ đưa ta trở lại cốt lõi của vấn đề, đó là trở về với Chúa, phải lắng nghe và thực hành Lời Chúa ta mới giải quyết được bế tắc của thế giới, của xã hội, của cộng đoàn và của chính bản thân ta.
Hãy xem Chúa bảo ta làm gì.Thật lạ lùng, Chúa bảo các gia nhân múc nước đổ đầy các chum đựng nước rửa chân tay. Sao thế nhỉ?
Múc nước là công việc tầm thường nhất.
Qua đó, Chúa muốn bảo chúng ta đừng lo toan những chuyện đội đá vá trời, hãy làm những việc tầm thường nhất, những việc ai cũng chê bỏ, những việc bổn phận hằng ngày.Rượu là bữa tiệc lớn.Nước lã là công việc tầm thường hằng ngày đến chán ngấy.Thế nhưng Chúa bảo chúng ta muốn có rượu ngon ngày lễ trọng, hãy làm những công việc tầm thường, nhàm chán hằng ngày, những việc âm thầm chẳng ai biết đến.
Múc nước là công việc vô ích nhất.
Vì tiệc đã gần tàn, người ta đã rửa chân rửa tay từ khi mới vào. Chúa muốn ta làm những việc xem ra vô ích vì Chúa chỉ muốn một điều là ta vâng lời.Vâng lời trọng hơn của lễ.Ý Chúa mới là quan trọng.Công việc chỉ là ta thực hiện thánh ý Thiên Chúa.Chính thánh ý đem lại niềm vui và hạnh phúc.
Múc nước là việc phục vụ khiêm nhường nhất.
Dùng để rửa chân tay cho khách. Chúa muốn chúng ta biết quan tâm đến người khác trong những điều nhỏ nhặt nhất.Trong bài Sách Thánh, Thánh Gioan buộc ta phải cầu nguyện cho người anh em lầm lỗi: “Nếu ai biết anh em mình phạm thứ tội không đưa đến cái chết, thì hãy cầu xin, và Thiên Chúa sẽ ban sự sống cho người anh em ấy.”Như thế, chúng ta không chỉ xin rượu cho bản thân mà còn phải xin rượu cho nhau nữa.Và Thánh Gioan khích lệ ta cầu xin, hãy “mạnh dạn cầu xin vì Chúa sẽ nhậm lời khi ta xin điều hợp ý Chúa.”
Múc nước là việc làm không thể thiếu trong bữa tiệc.
Nước rửa chẳng có giá trị gì nhưng lại không thể thiếu.Những việc tầm thường ta làm không đáng kể, nhưng góp phần xây dựng cộng đoàn và xây dựng chính bản thân mình khi ta làm vì Chúa, vì anh em. Khi ta làm mọi việc tầm thường theo ý Chúa, Chúa sẽ làm cho những tầm thường, nhạt nhẽo trở thành thứ rượu ngon cho thế giới, cho cộng đoàn và cho bản thân ta.

Lạy Chúa, xin ban cho thế giới rượu mới bình an và thịnh vượng. Xin ban cho quê hương Việt Nam rượu ngon tự do, dân chủ và hạnh phúc. Xin ban cho Giáo hội Việt Nam rượu đức tin, hiệp nhất và phát triển. Xin ban cho Đan viện chúng con rượu mới thinh lặng cầu nguyện và huynh đệ bác ái. Xin ban cho mỗi người chúng con rượu mới sốt sắng, yêu mến và chỉ tìm một mình Chúa là hạnh phúc đích thực của chúng con. Amen.


ĐTGM Giuse Ngô Quang Kiệt