Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

VIÊN ĐẠN


Đạn đã lên nòng. Giọng người sĩ quan chắc nịch:
_Bắn!
Viên đạn bay đi mà không gì cản được. Nó rơi trúng một góc bệnh viện để những tiếng khóc trở thành tiếng nấc ngắn ngủi  trước khi lìa trần, của rất nhiều nạn nhân của trái đạn bi ấy.
Người ta cứ thế nghiên cứu và sản xuất ra hàng triệu thứ giết người hàng ngày trên khắp năm châu. Thậm chí, nghe nói có loại bom đạn gì đó chỉ giết người mà nhà cửa, vật dụng vẫn còn nguyên vẹn.
Ồ! Người ta tiếc cho công trình tay họ làm nên, mà chẳng hề quan tâm tới thân xác con người do Tạo Hóa kỳ công ban tặng. Phải chăng, giá trị vật chất cùng thể chất của một “con” người còn thua xa khẩu súng vừa làm tan nát “nó”? Phải chăng, “con” người, ngoài thân xác đẹp đẽ mà mỏng manh với chút ít giá trị ấy ra, thì chẳng còn gì là đáng kể?
À! Vì người ta không hề nghĩ đến “con người”, thật ra còn có linh hồn để tồn tại, dù cái vỏ bọc thân xác sẽ một ngày nào đó rũ liệt như bụi tro!
A! Có như thế, hàng ngày trên thế giới của loài người vẫn âm ỉ những tiếng kinh cầu cho người đã khuất.
A! Vì thế “con người” vẫn phải là một thụ tạo đẹp đẽ nhất trong muôn vạn loài hiện hữu trong vũ trụ bao la này. Loài người cần được dưỡng nuôi với những thứ thực phẩm không hề bị cố ý bao gồm thêm những thứ độc hại, hầu làm tươi tốt không những thân xác, tinh thần, mà còn cho cả linh hồn của ông, bà, anh, chị, em ấy!
Và…
Có một loại đạn tình yêu có từ điểm khởi đầu của thời gian, chất chứa dư thừa lượng “bi tình yêu”, để nở tung trên muôn người, và che phủ nhân loại bằng dưỡng chất yêu thương ấy!
A! Chính Mình Máu Đức Ki tô là nguồn ơn vô hạn ấy!
Dù ta có đón nhận hay không, Phát Đạn Vô Song ấy đã bắn đi rồi…
                                                                                            LAM TRẦN                                                                                                       05.05.2015