Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

HÃY BIẾT CÔNG ƠN CỦA CHA MẸ

Một chàng thanh niên nộp đơn xin làm giám đốc quản trị của một công ty lớn. Viên Tổng giám đốc công ty trực tiếp phỏng vấn thấy học bạ của anh ta từ nhỏ tới lớn năm nào cũng được xếp vào lọai giỏi và xuất sắc liền hỏi “Từ nhỏ đến lớn anh đã nhận được bao nhiêu học bổng ?” Anh ta đáp “Thưa ngài, tôi không nhận được bất cứ một học bổng nào”. Viên Tổng giám đốc lại hỏi: “Thế thì cha anh phải trả học phí hằng năm cho anh ?” Chàng thanh niên đáp “Cha tôi mất khi tôi mới được một tuổi. Mẹ tôi mới là người đứng ra trả học phí cho tôi”. Khi được hỏi về nghề nghiệp của bà mẹ, anh ta đáp “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo thuê cho khách hàng”. Viên giám đốc yêu cầu anh ta giơ hai bàn tay của anh cho ông xem. Thấy hai bàn tay của anh trắng trẻo mịn màng liền hỏi anh có bao giờ giúp mẹ giặt áo quần cho khách chưa và nghe anh trả lời: “Chưa bao giờ. Mẹ tôi chỉ yêu cầu tôi phải chuyên cần học tập. Đàng khác bà giặt ủi áo quần nhanh hơn tôi”. Sau đó, viên Tổng giám đốc yêu cầu anh về nhà lau sạch đôi bàn tay của mẹ rồi hôm sau phải đến báo cáo việc làm này. 
Khi về đến nhà, chàng thanh niên đã yêu cầu mẹ cho anh được lau sạch đôi bàn tay của bà. Khi ấy bà mẹ cảm thấy có điều chi khác thường. Bà vừa vui mừng vừa e dè đưa đôi tay cho con trai rửa lau. Chàng thanh niên đã cẩn thận dùng nước sạch lau rửa đôi tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tự nhiên trào ra khi tận mắt thấy đôi bàn tay gầy guộc nhăn nheo và nhiều vết bầm tín đau nhức của bà, đến nỗi nhiều lần bà rùng mình khi tay anh chạm nhẹ đến. Lần đầu tiên trong đời, anh mới có dịp suy nghĩ về công ơn của mẹ: Chính nhờ đôi tay này mà anh mới có tiền đóng học phí để học thành tài như bây giờ. Những vết bầm trên hai bàn tay kia chính là cái giá mà mẹ anh đã phải trả cho văn bằng tốt nghiệp, cho những điểm xuất sắc trong học bạ và cho tương lai sau này của anh. Sau đó anh lặng lẽ giặt hết số áo quần còn lại. Tối hôm ấy, hai mẹ con đã tâm sự rất lâu mới đi ngủ. 
Hôm sau, khi viên Tổng giám đốc thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trên đôi mắt thâm quầng của anh liền hỏi “Anh hãy cho biết cảm tưởng khi rửa tay cho mẹ ?” Anh đáp: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấm thía về công ơn trời bể của mẹ tôi; vì nếu không có mẹ, chắc chắn tôi sẽ không có được kết quả học tập như hiện nay. Thứ hai, qua việc giúp mẹ giặt quần áo, tôi cảm nghiệm việc giặt quần áo mẹ tôi đã làm trong nhiều năm qua thật không dễ chút nào. Thứ ba, tôi ý thức mình phải làm gì để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục mà mẹ đã làm vì yêu thương tôi”. Bấy giờ ông Tổng giám đốc liền nói: “Anh đã đáp ứng đúng theo yêu cầu mà một giám đốc quản trị phải có. Tôi muốn tuyển dụng một con người có lòng biết ơn các nhân viên dưới quyền, kiên nhẫn chịu đựng thử thách để hoàn thành nhiệm vụ được trao, và nhất là phải làm việc vì ích lợi của công ty hơn chỉ vì lợi ích riêng của mình. Tôi tuyên bố anh được nhận làm giám đốc quản trị của công ty chúng tôi”.
Từ đó, trong cương vị giám đốc quản trị của công ty, chàng thanh niên đã làm việc rất nhiệt tình và hiệu quả. Anh được các nhân viên dưới quyền kính trọng và sẵn sàng hợp tác. Mọi người đều làm việc vì ích chung của công ty, nhờ đó công ty ngày càng phát đạt thăng tiến.
(st)