Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

QUÀ TẶNG TÌNH YÊU


Cái thằng gì mà kỳ cục! Nó chẳng dành gì cả, trừ ra chiếc máy chụp hình cổ lỗ sĩ của ông đã ngưng hoạt động từ tám kiếp. Dĩ nhiên là ông chiều nó vì cái lý do rất đơn giản mà ông nghe lóm được khi nó nói với vợ nó:
_Thật ra anh thích bố hơn là cái máy cũ kỹ ấy! Bố là tấm gương chịu khó cho chúng ta noi theo em à!
Ông bủn rủn cả chân tay khi nghe thằng con nuôi nói như vậy. Dĩ nhiên ông chẳng nói gì khi chỉ tay vào cái máy để trong tủ kính, ý là cho nó, vì ông biết ông sẽ khóc khi phải nói với nó dù chỉ một chữ thôi…
Chuyện cần rì rầm đôi chút vì ông chuẩn bị… lên đường. Không! Ông chưa chết đâu! Nhưng ông ra nước ngoài sinh sống cho gần gũi thằng em út bệnh lên bệnh xuống bên kia đại dương. Tuy chẳng giàu có, nhưng những gì ông có cũng thừa sức cho mấy đứa con ông có thêm điều kiện mà sinh sống một khi ông cất bước ra đi. Biết rằng, có lúc sẽ trở về nơi đây, nhưng ông vẫn làm như ông sắp sửa sang bên kia thế giới là, cho các con tất cả những gì mình có.
Lạ thật, có đứa thì sáng rỡ mắt khi được bố cho một cục tiền thơm phức. Đứa lại leo lẻo với ông:
_Bố nhớ, hễ đám cưới con thì về nhé!
Cái gì chứ con trai lấy vợ thì ông thuê hẳn chiếc Number One của tổng thống Huê Kỳ làm xe cưới cho thiên hạ biết rằng ông thương con thuộc về hạng nhất trên đời. Cứ sống mà xem!
Ông thương luôn cả thằng con nuôi, vì nó vốn tứ cố vô thân, đã vậy lại lấy con bé khiếm thị làm vợ nữa, khiến nó cứ xoay như cái chong chóng suốt ngày để kiếm miếng ăn. Ông chẳng cho ai biết, vì thiên cơ bất khả lộ, là ông đã mua cho nó miếng đất ở ngoại thành, thậm chí ông sẽ xây hẳn cho nó một ngôi nhà để vợ chồng nó có chỗ chui vào chui ra hủ hỉ. Ông im re vì sợ chẳng may nó đổi tính mà ruồng rẫy con vợ nó rồi lấy đứa khác, thì căn nhà ấy biết đâu sẽ vào tay kẻ cướp chồng người, trong khi con dâu khiếm thị của ông mới thật là đứa cần giúp đỡ.
Chính vì vậy, mà ông gọi riêng cô ấy:
_Này, bố đưa riêng cái này cho con. Nhớ không để chồng con biết nghe chưa…
Thật ra, còn một lý do khiến ông không đưa tiền cho đứa con nuôi, vì nó vốn là thằng tự ái. Nó chẳng muốn lấy của bố nó hay của bất cứ ai thứ gì, chỉ vì nó nghĩ rằng nó có đủ hai tay hai chân cùng hai con mắt, thì việc kiếm cơm là bổn phận của nó và chỉ của riêng nó mà thôi!
Chuyện chẳng dài dòng gì, vì cũng như mọi gia đình, con cái ông tuy được bố lo lắng như nhau mà kết cục lại chẳng giống nhau như ông từng nghĩ đến mỗi khi đêm về. Thằng cả coi vậy mà “trời đánh” hết sức: Cho đến khi chẳng còn đồng nào để cúng vào sòng bài nữa thì nó mới nhận ra số tiền ông cho nó không hề ít như nó càu nhàu khi cha con xa nhau:
_Đáng lẽ bố phải cho con một nửa cái nhà, vì con là con trưởng mà…
Cũng vì cái thằng vô tâm này mà ông lại quyết ý không cho đứa nào biết việc ông lo nhà cửa cho vợ chồng đứa con nuôi! Ông dư biết, kẻ biếng lười bao giờ cũng tối mắt khi thấy tiền, và bao giờ cũng muốn những đồng tiền mình chưa từng đổ mồ hôi ra như thế, phải thuộc về mình. Để bây giờ, khi phải vác cái thân đi làm mướn, nó mới hiểu được tình phụ tử mà bố dành cho anh em nó là vô bờ bến.
Dù sao, niềm tin của ông vào vợ chồng thằng con nuôi cũng chẳng thừa, khi vợ nó bàn với chồng, rồi gọi ông anh cả về:
_Anh cả ạ! Tụi em đã có một gia tài rất lớn mà bố để lại là sự chịu khó. Anh thấy đó, tuy vợ em không sáng mắt mà lại rất sáng lòng khi thấy được tình yêu gia đình là điều rất tuyệt vời. Vì thế, cô ấy bàn với em, và em cũng đồng ý rằng, chỉ cần cái máy chụp hình hết xài của bố thôi cũng đã quá đủ cho gia đình em. Nên những gì bố để lại cho vợ chồng em, em xin nhường lại cho anh để có phương tiện làm lại cuộc đời, anh ạ…
Lần này, đến lượt ông anh cả bủn rủn đến tận cõi linh hồn. Mãi, anh ta mới lắp bắp:
_Sao hai em lại làm thế…
_Anh à, cái lớn lao nhất bố cho chúng ta là lòng yêu thương, thì chúng ta phải có bổn phận cho đi như bố đã từng làm, như thế mới xứng là con của bố chứ. Nên, em nghĩ, việc quan trọng là anh hãy làm thế nào để tình thương ấy sẽ lan ra những người anh gặp trên đường đời…
Dĩ nhiên, khi ông anh cả lấy vợ, bố anh cũng về. Ông có gì làm quà cho anh đâu, vì ông đã cho anh tất cả rồi. Thậm chí, tài sản của ông để lại còn sinh hoa kết quả đến nỗi, con trai ông chẳng hề cần đến xe hơi để đón vợ:
_Con thấy thế này đã là quá hạnh phúc. Tiền làm đám cưới phù phiếm, con dành cho người nghèo vẫn hơn, bố ạ!
Ai dám so sánh Tình Yêu Đức Ki tô khi ban Thánh Thần cho nhân loại, với bất cứ câu chuyện tỉa tót nào? Nhưng, rõ ràng, trước khi về Trời, Ngài đã liệu lo mọi sự cho con cái dương trần của Ngài được no đủ xác hồn! Nhưng chẳng biết có ai nhận ra cái tình yêu sâu thẳm ấy một cách trọn vẹn?

LAM TRẦN 15.05.2016