Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

SỐNG MUÔN ĐỜI

                                       (www.40giayloichua.net)

Rõ ràng, càng văn minh, con người càng dễ xa lạ nhau, thậm chí dễ gây tổn thương cho nhau. Còn hơn thế nữa, người ta nhân danh sự văn minh, tiến bộ của mình và bắt ép kẻ khác phải tuân theo “luật” của mình. Bằng không, mọi sự đảo điên lại bắt đầu với khí giới ngày càng ác hiểm sản sinh ra từ những nền “văn minh” ấy! Có lúc, kẻ bại trận phải quy phục người thắng cuộc. Nhưng rồi ra, sự quy phục ấy chỉ là nhất thời! Vì sâu trong tâm tưởng của kẻ chiến bại vẫn ăm ắp lòng hận thù cùng ước mơ một ngày nào đó, nỗi hận ấy sẽ được hả hê trả lại cả vốn lẫn lời. Rồi giòng chảy của thù hận vẫn mãi ngấm ngầm chảy trong lịch sử nhân loại, và trong huyết quản của con người vốn thiếu thốn tình yêu!
Ở một mặt khác, sự tiến bộ lại chỉ ra rằng còn lâu lắm, hay chính xác hơn, là không bao giờ con người có thể đạt đến cái mức “muốn là được”. Vừa chế tạo ra thứ vũ khí tối thượng này, thì không biết chừng, ngay đêm nay, đã có thứ khác khắc chế được thứ kia ra đời, với sự hỉ hả kéo dài chẳng được là bao. Vừa tìm ra thứ dược phẩm trị dứt được căn bệnh trầm kha đã làm lo lắng con người suốt bao năm trường, thì lại xuất hiện một thứ bệnh khác bí hiểm hơn, có nguy cơ phải mất rất nhiều mạng người cùng bao thời gian nghiên cứu để cho ra đời phương thuốc hữu hiệu nào đó.
Và mãi mãi, con người ngụp lặn trong lo âu bắt nguồn không những từ sự trở chứng của bà mẹ thiên nhiên, mà còn từ chính não trạng bất nhân của loài người. Có biết bao nhà lãnh đạo đang dẫn đất nước mình vào mê lộ chiến tranh? Có biết bao người quản gia chỉ biết lo cho cái tôi của mình, mà quên đi nhiệm vụ thiết yếu là làm sao cho trong ngoài yên ấm? Có bao nhiêu lời nói độc cay được phun ra đôi khi là rất khéo léo, để hạ độc thủ ai đó chưa biết cúi lưng trước mặt mình?
Thật đã có ai làm trọn được vai trò dưỡng nuôi con em mình trong bầu trời xanh đầy thiện ý? Thật đã có ai đem lại cơm no áo ấm cho con người mà chẳng hề để họ bén mảng đến những suy nghĩ vô nhân? Thật đã có ai từng nuôi nấng con người bằng lương thực no đầy và niềm tin vĩnh viễn vào tương lai tươi sáng? Hay cơm no mà vẫn ngay ngáy một ngày nào khói lửa bùng lên chỉ vì ai đó ném đuốc vào nhà do ghen ăn tức ở? Hay ở mãi tầng cao mà vẫn nghĩ ngợi về căn nhà mình xây có được cũng phần nào nhờ vào chuyện buôn bán bất công?
Chẳng ai dám quả quyết về những việc như thế. Tất cả chỉ là bụi mờ có khi chỉ sau ít giây đồng hồ ngắn ngủi. Một cơn gió độc. Một tai nạn ngẫu nhiên. Một cố tình nho nhỏ…, cũng đều làm những thứ ta có mất hút vào hoang vu, chỉ vì khi ấy, ta không còn thở hơi trên chốn dương gian này nữa!
Vậy thì, chiến tranh-hòa bình, khổ đau-vui sướng…, lúc ấy, chỉ còn là con số không to tướng, đối với kẻ đã rời xa cõi tục.
Chẳng có gì là vĩnh viễn!
Chẳng làm sao để có vĩnh viễn niềm vui!
Vậy mà, Đức Ki tô đã nhắc đi nhắc lại: “Ai ăn Thịt Ta và uống Máu Ta, thì được sống muôn đời”
Cuộc sống ấy là vô tận. Và nguồn vô tận ấy là chính Máu Thịt  của Ngài!

                                                                                                            LAM TRẦN 14.08.2015