Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

BÌNH AN


Mọi sự cứ bấn loạn cả lên, khi đột nhiên bà tức ngực! Ba chân bốn cẳng đưa vào bệnh viện khi trên phố chẳng còn một bóng xe. Rồi cơn đau tim của bà dần dần hạ xuống, để bà có thể nói chuyện với người đến thăm. Có ai đó nói xa nói gần về việc “đọc kinh kẻ liệt” cho bà. Cô con dâu ra dấu, ý là đừng để bà nghe thấy, vì có lẽ bà cũng như mọi người, đều sợ chết! Nhưng mặt bà thì thanh thản thấy rõ khi khách đến nhắc bà về hạnh phúc của gia đình bà mà chẳng ai trong xóm bì kịp: Một gia đình thành đạt và gắn bó. Nụ cười bà làm khuôn mặt mọi người bên giường như giãn ra. Vui mừng, thanh thản, và an bình…cho dù trong cái phòng săn sóc đặc biệt này, ngày nào chẳng có người ra đi vĩnh viễn, khiến bà và các con phải bủn rủn vì lo lắng. Khi người ta đưa người quá cố ra khỏi phòng ngang qua chỗ bà nằm, bà nhắm hẳn mắt lại. Chắc là bà đang lâm râm cầu nguyện cho kẻ qua đời có thể chẳng có tên thánh như bà và các con bà bên cạnh. Một mũi tiêm khiến bà dịu đi vào giấc ngủ lơ mơ. Khi tỉnh giấc, bà thấy thương những đứa con đang căng mắt trông mẹ. Tâm hồn bà an bình biết bao! Bà vẫy tay cho con gái út, đứa nghèo nhất nhà lại gần. Bà đưa cánh tay vướng víu những ống truyền dịch, ống này nọ… ôm lấy cô, dịu dàng:
_Cố lên con nhé!
Bà nói thế mà lòng bình yên! Bình yên như sau một tháng chồng bà qua đời trước đây, bà tin chắc rằng ông phải được Nước Trời, vì ông đã sống một cuộc đời trọn vẹn, thiết tha với mọi người…
Người con gái ấy hơi sụt sùi, vì cô cố giấu cái cảm giác sẽ xa mẹ ám ảnh cô từ cả tuần nay. Trái tim cô như vỡ tung vì những đau đớn lặng thầm ấy. Chồng cô khẽ bấu vai cô như nhắc nhở:
_Bình tĩnh lại đi, kẻo mẹ lại lo lắng…
Những nụ cười lại trở lại trên môi miệng gia đình ấy, cho dù chung quanh chẳng thiếu những tiếng khóc rưng rưng , những tiếng nấc nghẹn ngào, những tiếng thở dài khe khẽ…
Rồi có tiếng chuông điện thoại, con trai bà khe khẽ:
_A lô…
Bà nhìn anh dò hỏi. Anh nhìn bà rồi bịt hẳn micro:
_Ừ! Chiều tôi sẽ đem sang…
Bà thôi hẳn vẻ thắc mắc. Hơi nhăn nhó, anh lại nói, trong khi ngón tay cái của anh vẫn khéo léo bịt micro, để giọng anh tuy có vẻ run run nhưng tan vào khoảng không đang quay cuồng:
_Cám ơn nhé! Mẹ tôi đỡ nhiều rồi…
Hm! Thật ra, anh vừa nhận được tin dữ : Chị cả của anh mới bị xe đụng chết trên đường về thăm mẹ mình. Anh biết, nếu bà nghe tin ấy hẳn hồn sẽ lìa ngay khỏi xác! Vì thế, anh phải hết sức không để cho chân tay lẩy bẩy, không để cho giọng mình pha dù chỉ một tí xíu lắng lo, không để cho sự bất an trong lòng mình trào ra khắp căn phòng đầy nước mắt này. Anh chỉ muốn cho mẹ được an lòng, dù việc ấy khiến khuôn mặt anh bỗng như già đi hàng mươi tuổi!
Vậy mới thấy sự bình an cần thiết đến thế nào trong đời sống con người. Trong cơn đau đớn, trong sự ngờ vực, trong lúc mất niềm tin, sự bình an còn cần thiết gấp muôn vạn lần.
Thế nên, khi Đức Giê su từ cõi chết trỗi dậy, đến với các Tông Đồ đang hãi sợ, Ngài đã chẳng chào họ rằng “Bình an cho anh em!” sao?
Rồi sau đó, lại đến với các Tông Đồ, lần này có cả Tôma- kẻ bán tín bán nghi về việc Thầy mình đã sống lại- , Ngài cũng chào bằng lời chào nghe rất đỗi êm đềm và thân ái:
_Bình an cho anh em!
“ Bọn” loài người chúng ta có làm gì để bình an luôn ở trong tâm hồn mình không nhỉ?
                                                                                                                 LAM TRẦN 02.04.2016