Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

MẸ MARIE ROSE NGUYỄN KIM NGUYỆT...

Bài này là của Cha Thăng, GP Đà Nẵng viết trong Blog cá nhân của Cha.
Đây là bản nguyên gốc : 

MẸ MARIE ROSE NGUYỄN  KIM NGUYỆT

“QUẢ BOM NGUYÊN TỬ NHỎ” ĐÃ ĐƯỢC ĐƯA VỀ TRỜI.

                                               
                                                                               (1920 – 2012)


                   



NHỚ VỀ MẸ HIỆU TRƯỞNG TRUNG HỌC THÁNH TÂM

           Ngày Mẹ vào dòng, linh mục Antôn  chưa chào đời và cô gái Hà Nội xinh đẹp, thông minh và đầy cá tính đó đã quyết định hiến dâng cuộc sống cho Thiên Chúa và nhân loại như quan thầy, thánh nữ Clara thành Assidi và khi lấy tên dòng đã chọn vị thánh gốc Nam Mỹ, Rosa Lima, một trinh nữ can trường khác làm mẫu mực. Là một nữ tu nhưng cũng là một sinh viên khoa học xuất sắc đại học Sorbonne, cuộc đời nàng dâng Chúa trên trời nhưng hai chân đứng vững trên mặt đất. Khoa học và đức tin không hề mâu thuẫn trong đời sống của con người tận hiến nầy. Bao trọng trách nặng nề nhất là 23 năm làm Mẹ Giám tỉnh Tỉnh Dòng Phaolô Đà Nẵng, người phụ nữ đó không bao giờ chùn bước trước thử thách dù trong sâu thẳm tâm hồn không khỏi có những phút giây cô đơn, lo âu, đau đớn. “Jusqu’au bout!” (đến tận cùng), Mẹ thường nhắc con cái như vậy. Chuyên viên Sergio Regazzoni của CCFD (Ủy ban chống đói và phát triển của Hội Đồng Giám mục Pháp), vào các thập niên 80, 90 thế kỷ 20, thường lui tới làm việc tại Đà Nẵng so sánh Mẹ Rose Kim Nguyệt với “la petite bombe atomique” (một quả bom nguyên tử nhỏ). Không có lơ mơ, lờ mờ, lập lửng, lừng khừng…Chẳng những là “công, dung, ngôn hạnh” theo tiêu chuẩn cũ, mà còn đa tài, từ cách tổ chức quản trị của một nhà khoa học trong kinh doanh sản xuất thời bao cấp đầy khó khăn…đến âm nhạc, văn nghệ;  từ việc hướng dẫn tỉnh dòng địa phương đến tham gia công hội quốc tế, việc gì “bà đầm thép của Chúa” đều hoàn thành đến nơi đến chốn.
         Bài từ biệt của Chị Giám tỉnh Tỉnh dòng Phao lô Đà Nẵng trong giờ trước giờ khâm liệm sáng nay 14 tháng 12 năm 2012 giúp chúng ta hiểu thêm về Mẹ Marie Rose Kim Nguyệt.


LỜI TẠ TỪ MẸ CỰU GIÁM TỈNH QUÁ CỐ MARIE ROSE
Trứơc giờ Tẩm liệm ngày 14.12.2013




Trọng kính Mẹ của chúng con,




CHỊ GIÁM TỈNH MARIE NGUYỄN XUÂN LAN
THAY MẶT TỈNH DÒNG SPC ĐÀ NẴNG NÓI LỜI TỪ BIỆT.
       
       Kính thưa Mẹ,
                       
       Xin Mẹ cho phép chị em chúng con được quây quần bên Mẹ trong giờ phút này,/ cùng với những chị em đang Truyền giáo và phục vụ xa quê hương, hay tại các miền Tây Nguyên, Duyên hải của Đất Nước, vắng mặt cũng như hiện diện nơi đây, để hồi tưởng về Mẹ và bày tỏ tâm tình đối với Mẹ đang nung náu tâm hồn chúng con.
      Kính thưa Mẹ, sáng sớm ngày thứ Năm 13.12 lúc chúng con vừa rời Nhà nguyện, bình an trong tâm tình kết hợp với Chúa Giêsu Thánh Thể và bầu khí phụng vụ, thì những hồi chuông điện thoại hoặc những lời loan báo khẩn cấp về tin “Mẹ Đã Ra Đi” làm chúng con bàng hoàng xúc động, Bởi vì mặc dầu chúng con đã tiên liệu cho giờ phút này, nhưng tâm tư mỗi người chúng con luôn mang nặng hình ảnh của Mẹ trong cuộc sống từ nhiều năm nay, từ khi Mẹ rời Đất Pháp để về với Tỉnh Dòng.


 
         
          Trước hết, trong công tác giáo dục, với trọng trách Hiệu trưởng Trường Tư Thục Thánh Tâm, Mẹ đã đem hết nhiệt huyết và tài năng đã thu thập được trong những năm du học ở nước ngoài về phục vụ quê hương, bằng cách nâng cao đạo đức và nghiệp vụ của các Thầy Cô trong trường, đẩy mạnh việc rèn luyện đạo đức và mở mang kiến thức cho giới trẻ trong Trường từ Nhà Trẻ , Mẫu Giáo đến Trung học Cấp Hai cấp Ba, góp phần đưa nhà Trường sánh bước với đồng nghiệp trên đà tiến của nền giáo dục đất nước và quốc tế. Với trí tuệ sắc bén, kiến thức rộng rãi trên nhiều lãnh vực đạo đức, khoa học,  nhân bản, thực tiễn của cuộc sống, Mẹ đã làm cho số đông người trí thức tại thành phố Đànẵng trong đó có Giáo Sư Vĩnh Linh không ngại phát biểu trong một buổi họp mặt: “ Mẹ là người trí thức liêm khiết”.
         Như vậy, Mẹ đã nêu cao ý thức Sứ vụ Giáo dục theo Linh đạo Hội Dòng cho toàn thể chị em chúng con.
        Tuy nhiên, Chúa muốn dùng Mẹ trong trọng trách lớn lao gấp bội, đó là chức vụ Bề Trên Giám Tỉnh người Việt đầu tiên của Tỉnh Dòng Phaolô Đànẵng . Mẹ đã can đảm gánh vác Tỉnh Dòng trong thời gian dài chiến tranh loạn lạc,  đặc biệt trong Mùa Hè đỏ lửa 1972 và Biến cố 1975. Mẹ đã đồng hành cùng chị em trong suốt quãng thời gian đầy thử thách, đau khổ, mất mát để cuộc Hành trình này được ghi đậm Dấu ấn Tử Nạn Phục sinh theo Linh đạo Hội Dòng.
        Trong quãng thời gian gần 30 năm. Mẹ đã trở thành Cây Đại Thụ cho đoàn con nương náu, để âm  thầm sống Mầu Nhiệm Tử Nạn Phục sinh của Đức Kitô, Mẹ là Tấm Gương sáng cho chị em chúng con noi theo trong đời sống Dâng hiến đầy đức Tin, tuyệt đối trung thành với Luật Dòng, cầu nguyện và hoạt động tông đồ bằng cách thức mà Chúa đã hướng dẫn.
       Qua sự dìu dắt của Mẹ, chúng con đã học được nơi Mẹ sự công bằng, nghiêm túc trong lao động, 


                    

         Mẹ đã kiên trì đưa dẫn các con trong công việc mưu sinh qua các ngành nghề để hoà nhập với xã hội, sống tinh thần Phúc âm giữa lòng đại chúng bằng cách thánh hoá công ăn việc làm hiện tại của chúng con lúc đó: từ vót chẻ từng sợi mây, lặn lội trong đồi núi để chặt từng cây sặt cho mây tre mành trúc…đến từng đường kim mối chỉ trong việc đan len và thêu thùa…chúng con đã cùng với mọi người góp phần nhỏ bé xây dựng xã hội và đời sống chúng con theo kế hoạch của Chúa.
        Và do đó, chúng con có điều kiện bảo toàn tài sản thiêng liêng và vật chất của Tỉnh Dòng dưới sự lãnh đạo của Mẹ, kể cả những năm tháng Mẹ trải qua cảnh tuổi già sức yếu bệnh tật cô đơn… Tỉnh Dòng đã thấy bình minh bắt đầu ló rạng, tia sáng Phục sinh giọi chiếu mỗi ngày một sáng hơn trên Tỉnh Dòng vào những thập niệm 90 trở đi cho đến ngày nay. Đó là do sự hy sinh lớn lao của Mẹ trong suốt 30 năm qua, Chúng con xin thành kính cúi đầu tri ân Mẹ…..
       Kính thưa Mẹ, công đức lớn lao của Mẹ bao phủ từng tâm hồn chúng con, kể cả những trải nghiệm riêng tư trong cuộc sống của Mẹ, từ Sứ điệp Khó nghèo của Thánh Nữ Clara, quan thày của Mẹ, từ những thử thách Mẹ đã vượt qua, Mẹ đã sẵn sàng trao lại cho chúng con khi Mẹ kiên trì giáo dục từng người chúng con , Mẹ khéo léo uốn nắn rèn luyện để chúng con tiến bước đứng đắn trên con đường Dâng hiến để đến ngày hôm nay, khi gặp nhau mà hồi tưởng về Mẹ, chúng con có thể vui mừng nói với nhau: “chúng con thật hạnh phúc được lớn lên như ngày hôm nay/ và có thể trao lại món quà tinh thần quý báu đó cho những em nhỏ bước sau chúng con. Đó là nhờ những ngày tháng được Mẹ rèn luyện giáo dục/ mà nhiều khi, lúc đó chúng con chưa nhận thức được/ nên đôi lúc có những phản ứng không đẹp trước tình thương có trách nhiệm của Mẹ đối với chúng con !……
         Kính thưa Mẹ, Giờ phút này chúng con xin tâm thành tạ lỗi với Mẹ……. Xin Mẹ thương tha thứ và tiếp tục cầu nguyện cho đến khi chúng con được sum họp với Mẹ trong Nhà Cha trên trời. Chúng con xin kính tạm biệt Mẹ.




                                                  
           Đànẵng ngày 14.12.2013


MÙA HÈ 2010. ẢNH BÙI VĂN TỤ.



 CÓ THỂ LÀ BỨC ẢNH CUỐI CÙNG.
ẢNH CHỤP NGÀY 4 THÁNG 12 NĂM 2012.
PHOTO BÙI VĂN TỤ.

                                 

(Nguồn : http://antontruongthang.com/)
(Mai Hương chuyển )