Đừng phàn nàn cà phê đắng, chỉ tại đường của con không ngọt đủ .
( Những người lữ hành trên đường hy vọng - ĐHY Nguyễn văn Thuận )
Cha Gaston Courtois là một vị giảng phòng thời danh và là
một nhà linh hướng khôn ngoan, thánh thiện, giàu kinh nghiệm rất được các linh
hồn mến phục. Ngài có thuật lại câu chuyện như sau:
"Một nữ tu nọ đến gặp tôi và nói với giọng đầy xúc cảm:
- Thưa cha, con chịu không nỗi nữa, đời sống cộng đoàn làm
con ngột ngạt quá. Con đã phấn đấu nhẫn nại, nhưng nay con quá căng thẳng. Xin
cha giúp con, nếu không thì...
- Cha nghe con, con cứ thành thật nói những gì đè nặng trên
lòng con.
- Thưa cha, dĩ nhiên sống chung thì không làm sao tránh khỏi
những va chạm, con chấp nhận thế; nhưng vô phúc cho con vì gặp phải một chị... không chút thiện cảm tí nào. Chị hay phê bình
chỉ trích con nhịn mãi không được nên chính con cũng phê bình chị lại. Con thấy
nơi chị cái gì cũng xấu cả. Con không thể nào nhìn mặt chị được, đâu có chị là
con tránh đi ngay để khỏi bực tức và sinh tội.
- Con giữ đức bác ái sao lại không thương yêu chị ấy?
- Con biết Chúa dạy phải yêu thương cả kẻ nghịch của mình
nữa. Song con thú thực với cha, đối với ai cũng được nhưng đối với chị ấy thì
con ghét cay ghét đắng, ngửi không được, chịu cũng chẳng nổi!
- Chị ấy xấu lắm sao?
- Thì con đã thưa với cha: chị ấy xấu hết chỗ nói: kiêu
ngạo, phê bình, chỉ trích, nóng nảy, hay hờn dỗi, nói xiên nói xỏ, chua cay
đắng đót, kể ân kể nghĩa, khoe khoang cùng mình... Nói tóm là xấu từ đỉnh đầu
đến dưới bàn chân, từ trong ruột ra tới ngoài vỏ... Con không thể nào chịu nổi
được nữa. Quá sức tưởng tượng!
- Con khẳng định chị ấy hoàn toàn là xấu?
- Thì cha không tin con sao? Không lẽ con bịa đặt ra à? Con
đã cố gắng hiểu tốt cho chị ấy. Nhưng không thể được.
- Đây, cha trao cho con một tờ giấy và một cây bút, con khởi
sự viết cho cha các tính tốt của chị ấy đi!
- Chao ôi, có đâu mà viết! không lẽ cha bắt con bịa đặt ra
sao!
- Con cứ bình tĩnh suy nghĩ xem! Không lẽ xấu đến thế mà
người ta lại cho ở trong nhà dòng à?
- Thế mới khốn nạn chứ. Ở với nhau tưởng là thiên đàng, hoá
ra là địa ngục, chín tầng địa ngục!
- Bây giờ cha giúp con tìm thử xem chị ấy có mấy tính tốt
nhé!
- Vâng, con đã đến đây thì xin vâng lời cha. Đố mà tìm được!
Cha tìm ra một tính tốt, con phục sát đất!
- Chị ấy giờ giấc có đúng theo thời khắc biểu trong nhà
không?
- À... chuyện này thì có!
- Con ghi vào đi, số 1. Chị ấy có vâng lời bề trên không?
- Chả biết trong lòng thế nào, chứ bề ngoài thì vâng lời
triệt để.
- Ghi vào, số 2. Bổn phận của chị, chị có chu toàn không?
- Thưa cha chị ấy lo làm vườn và nuôi lợn nuôi gà. Mà nhờ
khoẻ như trâu nên lúc nào cũng vượt chỉ tiêu cả, làm con chạy theo đến hụt hơi
muốn chết.
- Thế là con ghi thêm điểm tốt số 3. Khi ai nhờ vả chị ấy
chị có sẵn sàng giúp đỡ không?
- Dạ có! chị đã nhận giúp ai việc gì là làm hết sức tận tụy.
- Con ghi vào điểm tốt số 4.
Cha Gaston Courtois cứ hỏi và chị nữ tu ghi gần hết trang
giấy. Ngài dịu dàng bảo:
- Thôi, ngang đây cũng tạm đủ rồi. Từ đây con phải nghe lời
cha, trước khó sau dễ: Con hãy yêu Chúa Giêsu trong chị ấy. Con để trang giấy
này trên bàn của con và hằng ngày nhìn vào các đức tính của chị để tìm hiểu chị
và yêu mến chị. Mỗi khi cảm thấy khó chịu, con đọc một kinh Kính Mừng và cầu
nguyện cho chị. Nhất là con cố gắng tươi cười với chị, đừng tìm cách lẩn tránh,
ngược lại, phải tìm dịp tiếp xúc chuyện vãn với chị, giúp đỡ chị hay nhờ chị
giúp con.
-Thà cha bắt con ăn chay đánh tội một ngàn ngày còn hơn bắt
con làm công việc ấy. Khó quá cha à!
- Con cố gắng đi, vì mến Chúa. Con xin Đức Mẹ giúp con, cha
cũng cầu nguyện cho con. Rồi đúng một tháng sau con đến gặp cha lại. Nếu không
nghe lời cha thì đừng bao giờ đến gặp cha nữa!
~o~o~o~o~
Một tháng trôi qua, chị nữ tu lại đến gặp cha Gaston
Courtois.
- Thế nào, báo cáo lại cho cha nghe coi.
- Liều thuốc cha cho con uống đắng quá, nhưng con đã phấn
đấu và bắt đầu có kết quả rồi cha ạ! Con bớt căng thẳng, chúng con đã có dịp
trao đổi với nhau năm ba câu. Chị ấy giúp con đôi việc nhỏ, con cũng đã giúp
chị vài chuyện lặt vặt... Nhưng bên nào cũng còn giữ thế, chỉ đối xử dò chừng vậy thôi!
- Hoan hô con! Hãy cám ơn Chúa và xin Mẹ Maria giúp thêm.
Chúng ta cầu nguyện và chiến đấu thêm hơn nữa với bản thân mình, còn chị ấy con
hãy giao cho Chúa. Con đã bước cái bước khó nhất, bây giờ hãy mạnh dạn tiến
thêm hơn nữa. Hẹn con tháng sau nhé!....
Từ đây mỗi tháng, chị nữ tu đều gặp cha Gaston Courtois một
lần, báo cáo những bước tiến khả quan hơn. Hai bên đối phương đã xích lại gần
nhau, đã dám đối thoại với nhau cách thẳng thắn. Dần dần những tháng sau đó, kẻ
thù không đội trời chung đã hoá thành bạn hữu: Cả hai đã "bình thường hoá
quan hệ" giữa nhau, câu chuyện nhỏ to đã "thắm thiết tình hữu
nghị".
Tháng thứ năm, chị nữ tu đến gặp cha Gaston Courtois với nét
mặt hớn hở thoải mái:
- Thưa cha, con chịu thua cha rồi! Con xin đầu hàng! Trước
đây con đến gặp cha với một tâm hồn bi đát, thất vọng. Giờ đây con lại đến với
một tâm hồn tràn ngập hy vọng vui tươi. Chúng con đã hiểu nhau, mọi mây mù đã
tan biến nhường chỗ cho khung trời sáng sủa. Chúng con đã trở nên đôi bạn thân,
dễ dàng tâm sự và nâng đỡ nhau về mọi mặt. Từ đây, cha khỏi bắt con suy nghĩ về
các đức tính của chị ấy nữa, kẻo con sẽ yêu riêng chị mà làm tổn thương đến
tình đoàn kết hiệp nhất trong cộng đoàn!
- Không phải cha thắng, nhưng chính trái tim Mẹ Maria, chính
tình yêu Chúa Giêsu đã giúp cha con mình chiến thắng... Cha chia vui với con, và con hãy cứ vui tươi mà
sống như vậy! Sau cơn mưa trời lại quang đãng! Có Chúa, Mẹ Maria và Thánh Giuse
ở giữa các con luôn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét