TIỄN BIỆT
Trăng chênh chếch cuộn mình ôm bóng xế.
Ngọc Lan buồn thoang thoảng một chút hương.
Em đi một miền tĩnh lặng.
Nơi em về cỏ úa bỗng xanh.
Ta mất nhau một chiều nắng tắt.
Khúc ca xưa ru giấc ngậm ngùi
“Đã nhủ lòng tôi”
Thênh thang, thênh thang em ngủ bình yên.
Thân ngọc ngà mắt môi rạng rỡ.
Ta nhớ em và chờ hương quỳnh nở.
Thăm thẳm đêm sâu thấp thoáng dáng em về.
Ngọc Lan buồn thoang thoảng một chút hương.
Em đi một miền tĩnh lặng.
Nơi em về cỏ úa bỗng xanh.
Ta mất nhau một chiều nắng tắt.
Khúc ca xưa ru giấc ngậm ngùi
“Đã nhủ lòng tôi”
Thênh thang, thênh thang em ngủ bình yên.
Thân ngọc ngà mắt môi rạng rỡ.
Ta nhớ em và chờ hương quỳnh nở.
Thăm thẳm đêm sâu thấp thoáng dáng em về.
(Kim Lan tiễn biệt Chị Soát – 29/12/2012)
ĐamB’ri
ĐamB’ri
nhạt nhòa mưa phủ.
Hồ lặng lờ rừng hờ hững đứng im.
Tôi mải tìm ... chút nắng.
Kín cả trời một sắc trắng mênh mông.
ĐamB’ri mưa giăng.
Tôi tìm hoài ... chút nắng.
Chợt nhận ra mình chẳng thể nào quên.
Mưa mãi phủ đầy long lanh ngấn nước.
Giọt nhỏ thôi, một thoáng vỡ tan.
Cuối chân mây tìm chút nắng thu vàng
Mênh mang quá, một trời mênh mang quá.
ĐamB’ri mưa buồn rưng rưng muốn khóc.
Con đường sâu hun hút vắng xe qua.
Tôi nhớ An Hòa.
Thoáng bối rối những ngọt ngào xưa cũ.
Đà Nẵng mưa cũng buồn ủ rũ.
Cũng nghẹn ngào gió lạnh những chiều đông.
Nhớ đến vô cùng.
Hồ lặng lờ rừng hờ hững đứng im.
Tôi mải tìm ... chút nắng.
Kín cả trời một sắc trắng mênh mông.
ĐamB’ri mưa giăng.
Tôi tìm hoài ... chút nắng.
Chợt nhận ra mình chẳng thể nào quên.
Mưa mãi phủ đầy long lanh ngấn nước.
Giọt nhỏ thôi, một thoáng vỡ tan.
Cuối chân mây tìm chút nắng thu vàng
Mênh mang quá, một trời mênh mang quá.
ĐamB’ri mưa buồn rưng rưng muốn khóc.
Con đường sâu hun hút vắng xe qua.
Tôi nhớ An Hòa.
Thoáng bối rối những ngọt ngào xưa cũ.
Đà Nẵng mưa cũng buồn ủ rũ.
Cũng nghẹn ngào gió lạnh những chiều đông.
Nhớ đến vô cùng.
Ngày
xưa ! Xa quá .....
(Kỷ niệm Giỗ cha cố AnTôn – 20/07/1997)
KIM LAN
ĐamB’ri
Ta trở lại ĐamB'ri .
ĐamB’ri
Ta trở lại ĐamB'ri .
Vẫn có mưa ,có rừng và thác đổ
Thung
lũng âm u và sương mù
phủ
Ngan
ngát lòng ta một nỗi niềm riêng
Dòng nước lặng lờ..yên
Thác ồn ào tuôn đổ
Như
anh và em cây lặng lẽ cúi đầu
Thật
ngại ngùng ta chạnh nghĩ đến nhau
Vẫn bối rối ,nao nao.....ngọt ngào xưa cũ
ĐamB'ri buồn lặng lẽ
Gió thì thầm khe khẽ: biệt ly
Người đi !
Làm gì có trăm năm mà đợi
Ai
bảo có kiếp sau mà chờ
Tháng
7/ 2010
KIM LAN
KIM LAN