Suốt cuộc đời, thế nào cũng có lúc ta bị hàm oan. Trừ khi là
bậc tu trì, xem chuyện hàm oan như một cây Thập Tự cần vác, ít là để thử thách
đức nhẫn nhục, có khi lại là một phương thế như là “cửa hẹp” để vào Thiên Quốc.
Hoặc trừ khi là kẻ cố đấm ăn xôi, vì có thể sau lưng câu chuyện chẳng hay ho ấy
lại là cả một mối lợi nào đó lớn lao gấp bội, để đổi lại việc đôi tai phải nghe
những lời ác khẩu gièm pha kia. Nhận tội cho ai đó để được đền bù một số tiền kếch
sù, không lẽ không là một tỉ dụ cụ thể cho những trường hợp này hay sao?
Vẫn biết cuộc đời là phù du: Người mến ta hôm nay đến nỗi ta
chia sẻ mọi tâm tình sâu kín, ngày mai đã thành kẻ không đội trời chung; Những
điều ta từng sẻ chia lại trở thành mối họa cho chính mình. Vẫn biết lòng người
thay đổi khó lường, nhưng mấy ai không cố tìm cho mình đồng minh, dù biết đâu
mai kia chính những kẻ kề cận mình lại chẳng sớm kề dao vào cổ mình hăm dọa!
Phù du là thế và đổi thay là thế, nhưng ai cũng cần thấy phải bảo vệ “thanh
danh” của mình trước mọi lời gièm pha, và đôi khi, trước sự thật!
Sao lại thế nhỉ? Cứ xem kỹ các chính trị gia! Họ suốt đời tìm
kiếm sự ủng hộ của người khác. Và cũng suốt đời bới lông tìm vết nơi những đối
thủ của mình chỉ để bôi nhọ họ: Một hình thức tự đánh bóng mình lên cho mọi người…chiêm
ngưỡng! Do vậy, bất cứ một dấu vết gì của họ còn sót lại có nguy cơ sẽ làm hoen
ố chiếc áo mọi người thấy còn trắng tinh, sẽ phải tẩy xóa với chất tẩy rửa mạnh
nhất. Bất cứ lời ong tiếng ve nào khiến hình ảnh của họ bị lu mờ trước con mắt
trần gian mau thay đổi khẩu vị, cũng sẽ bị bịt kín bằng đủ thứ gọi là thủ đoạn!
Vì họ háo danh. Vì họ muốn đường hoàng bước vào vùng sáng của
vuông sân khấu đầy mầu sắc rực rỡ! Vì họ muốn bước lên ngai với tiền hô hậu ủng
cùng những ánh mắt thèm thuồng, và cả những cái gục đầu chấp nhận thua cuộc của
đối thủ! Họ muốn khi bước vào cung điện nếu không được trăm phần trăm dân chúng
tung hô, thì cũng mười mươi là hài lòng chúc tụng! Và hạnh phúc thay ai đó chẳng
có cái gì phải che đậy mà vẫn hiên ngang bước vào cung cấm.
Ông tướng chính vì mất một cánh tay ngoài trận tiền mà khi về
triều đình, không chỉ toàn dân reo hò đón rước, mà ngay cả đức vua cũng thân
chinh ra chào đón. Cánh tay còn lại khiến ông còn oai vệ gấp bội phần, hơn là
khi còn lành lặn nhưng trở về với dung mạo kẻ thua trận…
Vậy thì, nếu Chúa dặn dò: “…Thà chột một mắt mà được vào Nước
Trời, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào hỏa ngục, nơi giòi bọ không hề chết
và lửa không hề tắt”, thì lời dặn dò ấy quá là tuyệt vời!
LAM
TRẦN 26.09.2015