Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

KÍNH RÂM



Họ chia tay nhau đầy cảm động. Ông nắm lấy tay bà khi đôi tay bà đã không còn đủ sức mà run rẩy nữa. Trái tim ông lay chuyển như có động đất. Ông cố nuốt nước mắt nhưng nó vẫn trào ra như con đập vỡ. Ông không đủ thời gian để nói với vợ mình những điều đáng lẽ phải nói từ rất lâu rồi. Con đập tự ái đã nhiều năm trường ngăn lại những con sóng dập dềnh muốn thoát ra khỏi cái kiêu ngạo của chính nó…
Để hôm nay, đột nhiên ông thấy tất cả sự rực rỡ của mối tình vợ ông dành cho ông suốt cả cuộc đời. Những ánh hào quang ấy, ông đã từng nhận ra khi hai người quen nhau. Đến khi họ chung sống trong một mái nhà thì ánh hào quang lu mờ dần, đến nỗi ông chỉ nhận ra ông là người duy nhất hiện diện trong túp lều từng có hai trái tim vàng. Ông đắc thắng với lời lẽ từng suốt đời làm bà quy phục! Ông hả hê khi vợ ông khóc thầm vì những lời càu nhàu không ngớt trên môi ông…
Khi con đập nứt ra, rồi tan tác để cả giòng thác thời gian trôi sạch sẽ xuống hạ lưu. Trong lòng hồ bỗng tìm thấy những viên ngọc lấp lánh cánh môi cười của người ông từng yêu. Không cần phải bới lên, ông thừa biết lẫn trong vô vàn rêu phong, là cái đẹp vĩnh hằng của sự nhường nhịn mà vợ ông cả đời dành cho ông.
Tất cả, buồn thay, lại trở nên rõ ràng khi ông sắp mất người yêu ông nhiều nhất trên chốn dương trần này. Cả cuộc đời, ông đã bắt vợ mình phải mặc chiếc áo chỉ vừa với bản thân bất nhất của ông. Bà vẫn cố mặc, dù biết chiếc áo ấy chẳng hề vừa với bà. Nhưng có sao, nếu điều ấy làm ông vui lòng?
Dĩ nhiên là bà không còn sống để nhường nhịn ông thêm nữa. Sự hối lỗi chẳng làm bà sống thêm với ông dù chỉ một phút giây…
Vậy đó, con người ta luôn tự cho mình có toàn quyền quyết định về mọi sự trong đời sống. Dù đó là một mái gia đình đơn sơ, hay trong một cộng đoàn phức tạp hơn, thì cái tôi của mỗi người vẫn luôn là nguyên cớ cho mọi sự bất hòa. Cái tôi ấy chưa từng đáp ứng được những cái tôi khác trong đời, vì nó phát xuất từ lòng ích kỷ. Lắm lúc, sự ích kỷ ấy còn khoác áo nhà tu để gây ngộ nhận nơi người khác. Nhưng như lớp sơn sẽ bong tróc theo thời gian và theo nắng mưa liên lỉ, chiếc áo nâu sòng sẽ rách ra, để lộ chân tướng của kẻ đạo tặc dấu mặt.
Nếu có cái tôi nào phát xuất từ tình yêu thì may ra bóng của nó còn làm mát chút ít cho cuộc đời. Ngược lại, những cái tôi, những định chế phù phiếm của con người chỉ dẫn chính con người đến bến bờ chia rẽ.
Nghĩ thế, để nhớ lại lời Đức Giê su khi Ngài khẳng định với những kẻ đạo đức giả: “Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người phàm”
Chỉ một chút không rửa tay trước khi ăn của môn đệ Ngài như luật lệ từng quy định, mà những kẻ đạo đức giả kết án họ. Chỉ vì lòng họ chất đầy sự tị hiềm. Chỉ khi nào con đập vỡ ra, họ mới nhìn thấy chính họ mới là kẻ đáng bị kết án. Mắt họ chỉ đeo kính đen, nên dù trời chói nắng thì họ vẫn than vãn về bóng tối. Chỉ cần họ mở lớn con mắt yêu thương, thì hẳn rằng họ sẽ thấy lấp lánh vô vàn những hạt ngọc dưới đáy hồ nhơm nhớp rêu phong.
                                                
                                                         LAM TRẦN 29.08.2015