Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

PHÔ TRƯƠNG


Thỉnh thoảng trong các đám tiệc, người ta vẫn cố rườm rà mọi thứ để nghi lễ thêm phần long trọng. Ai chẳng biết hôm ấy là ngày tân hôn của đôi trai tài gái sắc. MC gân cả cổ để giới thiệu đôi tân lang, tân giai nhân ấy xong với tràng vỗ tay thật mãnh liệt. Rồi anh ta quay qua giới thiệu ông nọ bà kia là đại diện cho hai họ lên có đôi lời chia sẻ. Ông kia bà nọ ấy lại lên lê thê lập lại những lời ban nãy của chính MC nhưng có phần rườm rà và chậm chạp hơn, có thể vì run, cũng có thể vì muốn tỏ ra ta đây cũng biết nói trước công chúng. Người ta lại vì lòng mến mà rào rào vỗ tay. Bỗng lại có một vị mặc comlet giơ tay nói, tôi đây là đại diện cho họ đàng gái, vì lúc nãy là đại diện cho họ đàng trai thôi chứ không phải là đại diện chung như mọi người nãy giờ lầm tưởng đâu. Vị ấy lại đằng hắng dăm bảy lần rồi mới phát biểu rất linh tinh và rất chi tiết về mọi sự mà mọi người đã nghe chán cả tai suốt nãy giờ. Thỉnh thoảng có tiếng “dzô” của các thực khách chờ mãi chưa có miếng ăn, nên sốt ruột mà tợp vài ngụm bia cho đỡ…khát. Khi vị ấy xốc lại cái áo vest để kết thúc bài văn nói não nùng, thì mọi người vui mừng mà vỗ tay rần trời!
Có lẽ, các vị lắm điều ấy rất thích những tiếng vỗ tay chan chát ấy. Nhưng quả là, trong đám thực khách dưới kia, chẳng ít người nghiến ngẩm một mình, đủ để người bên cạnh nghe:
_Đã nói dở, lại nói dài nói dai…
Đừng tưởng việc ấy chỉ xảy ra ở các đám tiệc bình thường! Ngay trong buổi họp mặt, tiệc tùng nhân dịp lễ gì đó, người ta vẫn thấy ông A, bà B cứ lăng xăng với các phát biểu lập đi lập lại như chiếc máy hát cà lăm, nói về ý nghĩa của ngày lễ hôm ấy. Cái ý nghĩa ấy đã được Linh Mục quản xứ nhắc nhở trước Thánh Lễ để mọi người biết một cách súc tích và rõ ràng trên giàn loa trong trẻo. Rồi đến cuối lễ, người đại diện của cộng đoàn xin lễ hôm ấy có đôi lời phát biểu để tri ân và cảm tạ. Nếu ông, bà ấy cứ đơn sơ mà tỏ lòng biết ơn với Cha Chính Xứ cùng cộng đoàn thì chẳng có gì để phải đàm với tiếu! Nhưng để cho mọi sự có vẻ trịnh trọng, thì lại có ông bà nào hay nói dai nói dài và nói cho mọi người biết rằng ta đây ăn nói rất hay và nếu ta không nói thì làm sao biết ta hay cỡ nào. Ông, bà ấy lại nhắc lại ý nghĩa ngày lễ mà mọi người đã thuộc như hai với hai là bốn, rồi giới thiệu một quan chức, viên chức, hay vân vân chức gì đó có khi bé tí tì ti, lên có đôi lời cảm tạ và tri ân. Bà, ông ấy còn xin cộng đoàn một tràng vỗ tay. Ừ thì vỗ dù sốt cả ruột lên với cái lê thê phù phiếm! Đến lượt, vị đại diện ấy lại nói những lời chưa nghe đã biết, đến nỗi có tiếng thở dài đâu đó trong không gian…
Trong khi các hậu duệ cứ cố nổi đình nổi đám như thế, thì Ông Gio an lại khiêm tốn đến mức lạ lùng. Mặc cho mọi người tung hô, ca tụng Ông, Ông vẫn luôn khẳng định với mọi người đến với Ông vì lầm tưởng Ông là Đấng Thiên Sai rằng, tôi còn không xứng đáng cởi giây giày cho Ngài nữa kìa!
Ông chỉ muốn mình nhỏ đi hết sức, để hình ảnh Chúa là hình ảnh đích thực, được sáng rỡ trước mọi người, dù chính Chúa của Ông thốt ra: “…trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn Gio an Tẩy Giả…”
Tiền nhân cứ muốn bé đi, mà hậu duệ cứ cố phô bày mình ra, cứ như thế giới này không có ta thì mọi người đều…tăm tối!
 Ôi, một chiếc đèn đầy dầu thì luôn sáng rỡ, cần gì phải dán vào thân đèn dòng chữ thừa thãi: “Đây là cây đèn”!
Hay chiếc đèn ấy muốn ngầm tỏ cho mọi người thêm cái đuôi, ý là : “Ta là cây đèn thần A la đin!”
                                                                                                                 LAM TRẦN 12.12.2015