Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

TIN BUỒN



Được tin Thầy TOMA BÙI VĂN GIẢI 
Cựu Giáo Sư Việt Văn của Trường GIOAN XXIII  vừa được Chúa gọi về  ngày thứ bảy, 18/04/2015 tại Oregan , USA . 
Toàn thể cựu học sinh Gioan XXIII xin thành kính phân ưu cùng gia đình Thầy và tang quyến .
Nguyện xin CHÚA và MẸ LAVANG sớm đưa linh hồn TÔMA về hưởng Tôn Nhan Chúa .


                        THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

                                                                  TOÀN THỂ CỰU HỌC SINH GIOAN XXIII 



CẢM NHẬN SAU CHUYẾN HÀNH TRÌNH PHỤC SINH 2015

Vào sóc Bù Nồm chúc mừng Chúa Phục Sinh 2015 



Chuyến đi lần này ! Lần đầu tiên đón Phục Sinh xa nhà, 1 nơi chưa bao giờ đến! Nó vẫn còn thiếu sót rất nhiều nhưng điều tuyệt vời hơn nó cảm nhận được hồng ân Ngài ban từ đầu chuyến đi...cho đến kết thúc
Đi bộ!
Chặng đi bộ gặp ngay xe đạp ôm "Đậu Nành"
Xe buýt!
Cái cảm giác chạy hụt hơi khi thấy xe buýt ... nhưng rồi.... có ai cảm được đi xe buýt mà được hỏi chuyện râm ran, cười sảng khoái và được bác tài mời uống 1 tách trà nóng trên xe buýt thú vị như thế nào không???
"Tôi thật nghèo nàn và chẳng có gì ngoài nụ cười vì thế tôi chỉ có thể cho các cụ, các ông, các bà, các cô, các chú và đặc biệt là những em nhỏ thấy được nụ cười của tôi! Làm những thứ mà tôi thấy nó xuất phát từ đây: trái tim mình!"
Chỉ 1 lời chào hỏi, cái bắt tay, cái khẽ nắm tay cũng đủ để người ta thấy được niềm hạnh phúc, niềm vui và còn có cả những xúc động mà không nói hết nên lời của những con người đơn sơ ấy!
Chỉ lo cho cái nương, cái rẫy để "đắp" cho cái bụng thế là vui, Các em nhỏ thì đi học thật sớm, sớm tận hơn 1 tiếng...
Đêm cuối cầu nguyện! Nó cảm đ
ược nhiều hơn cảm xúc, những khát khao được sống đẹp, sống rộng mở và sống vui của các thành viên đi cùng, thật sự nó cũng không nhớ nổi tên của các anh chị đâu? Nhưng nhớ mặt thì chắc chắn rồi, cảm ơn đã đồng hành cùng nhau, cảm ơn sự sắp xếp hoàn hảo này của Ngài cho chúng con lại gần nhau hơn!
2 ngày! Lại thu được nhiều niềm vui
A! Không quên được cái hình ảnh nguyên rơ đi xe máy cày thăm tặng quà và chúc PS, từ trưa đến chiều rồi từ tối đến khuya... hát hò, réo lên vì sợ té và cười nói suốt!
Và bật mí là cái áo em chưa bao giờ chỉ đứng nói thôi mà nó dơ như là cái dẻ lau chùi, mồ hôi mồ kê chảy ròng... áo hồng chuyển thể vàng trên cổ luôn....
Thật sự là quá nhiều thứ..... nhưng không viết ra làm sao thôi thì cứ viết loạn lên và nhờ cuộc đời cất giữ giùm nhé!
                                                                                                           Hạt Nắng






Cô Cao bị bại liệt 22 năm cùng các bạn trẻ đi cầu nguyện





Trải nghiệm của một chuyến đi không dài nhưng đầy thú vị. Cũng là một con đường và một bước chân, nhưng con đường đến với các em đồng bào lại cho tôi niềm hạnh phúc đến lạ kì. 
Nhìn ánh mắt ngây thơ, gương mặt nhem nhuốc,...tôi nhìn nhưng chẳng dám nhìn thẳng. Tôi sợ ánh mắt ấy sẽ thấu đến trái tim tôi, tôi sợ nụ cười ấy sẽ xua đi biết những ích kỉ chất chứa trong lòng tôi bấy lâu nay. Cũng là con người nhưng tôi thì được biết bao hạnh phúc, có những điều bé nhỏ tôi có được lại là ước mơ rất lớn của bao người, tôi buồn vì một cơn bệnh đã lấy đi rất nhiều thứ, nhưng điều đó lại cho tôi thấy rõ niềm tin của tôi đang đứng ở điểm nào. 
Các em là người đồng bào, tuy các em nghèo, các em kém về văn hóa nhưng các em lại sống rất thật với chính mình. Trong khi đó tôi được đầy đủ về mọi thứ nhưng lại chất chứa biết bao giả dối...Tình yêu là một điều gì đó rất huyền nhiệm, chỉ cần người ta dám bước tới và cúi xuống thì có thể cảm nhận được, một lời kinh đơn sơ trên đôi môi nhỏ bé, tôi nghe chẳng hiểu nhưng trái tim tôi có thể cảm nhận được cái gì đó rất linh thiêng và huyền nhiệm. Tôi chợt nhận ra một điều, " Chúa giỏi thật đấy", lúc đầu Tin Mừng chỉ có ở đất nước Israel bé nhỏ, bây giờ thì Tin Mừng ấy lại được lan truyền ra cả thế giới, ngay cả những người đồng bào cũng có thể gọi Abpa mỗi ngày. 
Là một người Kito hữu nhưng nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân rằng:" Không biết có Chúa thật hay không?" Nhưng giờ đây nhìn vào vũ trụ, nhìn vào con người và nhìn vào Giáo Hội, tôi có thể tin rằng đó là sự thật. 

Cảm ơn những người bạn đồng hành cùng tôi trong chuyến đi, mọi người đã cố gắng rất nhiều, tôi biết mọi người mệt lắm đấy chứ...nhưng ai cũng cố gắng nở nụ cười rạng rỡ. Cảm ơn thầy Hải, một tấm gương sáng về tinh thần phục vụ, hy vọng thầy sẽ luôn khỏe mạnh và bình an vì còn rất nhiều người đồng bào cần đến thầy.

Bạn ơi...hãy cố gắng sống thật tốt nhé, phải trân trọng những gì mình đang có, vì đó là món quà rất quý giá đấy. Cứ mở lòng cho đi rồi bạn sẽ thấy cuộc đời này ý nghĩa biết dường nào!


                                                                                                               Maria Hà Thúy







Vòng tròn thân ái 





Sinh hoạt 

Mút kẹo đồng đội 











Ăn mừng Chúa PS với các em 



















Phát trứng Phục Sinh 










Thăm cô Cao (mặc áo đen ngồi giữa) bị bại liệt 22 năm 

Cầu nguyện ở sóc Bù Nồm 













Đến ăn cơm nhà chú Thái 







Lên đường vào sóc Bù Tam 



Cầu nguyện ở sóc Bù Tam 











Sinh hoạt 










Sóc Bù Tam 

Cầu nguyện chia sẻ chuyến đi 

Cùng cầu nguyện 






Ninh Nguyễn 
(Hòa Hưng )