Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

GIA ĐÌNH

Ngày nào bà cũng về trễ! Chẳng là đường sá bây giờ quá sức nhiều xe cộ! Chiếc xe đạp len lỏi vào giòng ngược xuôi vẫn bị chen lấn bởi lũ xe máy nổ inh ỏi. Thậm chí mấy người ôm vô lăng cũng chẳng mấy khi nhường cho bà chút kẽ hở trên đường. Vì họ không cần biết rằng về nhà, bà còn phải nấu cơm để gia đình bà được ấm bụng. Dù bà cũng đi làm như chồng, con bà, nhưng bà vẫn muốn cho họ được đôi chút thảnh thơi. Có lẽ, như mọi người phụ nữ khác trên đời, gia đình luôn là thứ bà yêu thương nhất. Bà giành lấy mọi việc trong nhà để chồng bà còn có thời gian đọc báo, hầu tối tối, ông sẽ kể cho bà nghe những điều tốt lành ông đọc được; để con bà có chút thư thả mà ra ngoài công viên chạy một vòng tập thể dục, hầu tái tạo lại năng lượng cho một ngày mai, và mãi mãi những ngày mai sau đó! Thậm chí, bà còn tắm táp cho cháu nội, để vợ chồng con rể có thời gian vừa ăn cơm, vừa trò chuyện…
Chẳng phải những thành viên trong nhà bà vô tâm đâu, vì họ đích thị là chồng và là con bà cơ mà! Nhưng họ chiều bà, vì biết bà chỉ thực sự thoải mái khi vơ việc vào người như từ thuở khai thiên lập địa. Chồng bà muốn mua cho bà cái xe máy, để đi làm cho đỡ mệt. Nhưng bà gạt đi: “anh cứ để cho em đi xe đạp như một cách tập thể dục chứ!”. Con rể bà dành cháu để trông, thì bà nhướng mắt: “Ơ! Cứ để mẹ trông cháu cho, vì nó thích thế mà!”…
Nếu nhỡ bà có ốm thì quả là ồn ào quá thể. Cả nhà loi choi chạy ra chạy vào săn sóc bà cứ y như chăm nom thằng cháu tẻo tèo teo kia. Những lúc ấy, bà vờ quay mặt vào tường để giấu những giọt nước mắt cảm động mà dù bà có cắn chặt răng đến mấy thì chúng cũng cứ chực trào ra, để bà lại nuốt chúng vào trong với niềm vui vô hạn.
Nhưng vui nhất là giờ đọc kinh tối. Chỉ vài kinh thôi vì có cháu bé tham gia nữa cơ! Cậu đọc rất chậm, và thỉnh thoảng đọc toáng lên khi hừng chí. Bài hát sau cùng, có khi cả nhà không hát được vì cậu vừa hát vừa vỗ tay, thỉnh thoảng lại ré lên ở những chỗ cao chót vót. Lúc ấy, chỉ còn có tiếng hát của cậu, vì mọi người phải bưng miệng vì buồn cười…
Chắc là Chúa trên cao không buồn vì những buổi đọc kinh trào lộng như thế! Chúa không buồn vì cậu đã ngoan ngoãn để cùng đọc kinh với người lớn! Cậu làm gì đã hiểu lời kinh, tiếng hát. Nhưng cứ tối tối là cậu nằng nặc đòi cả nhà phải đọc kinh, thì Chúa có mà điên mới giận những buổi đọc kinh nín cười như vậy…
Chuyện chỉ có thế! Nhưng nếu kéo dài được chút tốt lành ấy ra; Nếu phóng đại cái gia đình đơn sơ ấy ra, thì hẳn sẽ thành một xã hội có nền nếp! Cái xã hội tốt đẹp ấy không hề có một tư tưởng phát xít để trị an. Vì kiểu này lại cần có một guồng máy để lôi kéo và kiểm soát mọi thứ. Mà gia đình đích thực thì được nuôi dưỡng bằng tình yêu chân thành. Vì yêu mến là nguồn nhiên liệu vô tận khiến chiếc xe gia đình mãi hoạt động cho dù có gặp muôn vàn trắc trở! Nếu không có sự yêu thương ấy, thì mọi sinh hoạt cần thiết sẽ rất phập phù, tùy thuộc vào những thứ nhiên liệu không bền vững đổ vào từ bên ngoài như đồng lương, sự khen thưởng, thậm chí là những lợi lộc bất chính. Không trả lương là nghỉ làm! Không khen thưởng là ì ạch! Mất nguồn lợi là mất luôn sinh khí để làm việc!
Giá mà mọi người có đủ niềm tin yêu như trong một mái gia đình mà tình yêu là thứ không bao giờ thiếu, thì hẳn trong xứ đạo chẳng cần kêu nài cũng vẫn sẵn có những người biết hy sinh cho giáo hội, thì hẳn xã hội ngoài kia sẽ dần bớt đi những ủ ê, than trách khiến đời sống chỉ tuyền là mầu đen thất vọng…

TRẦN KÍNH LÃM  27/12/2016