Một người đàn ông chừng 30 tuổi lệt xệt dắt chiếc xe đạp cũ mèm vào gửi. Người giữ xe nhìn lom lom vào mặt người đàn ông ấy, rồi hỏi:
_Anh đi lễ hả?
_Vâng! Tôi đi lễ ạ…
_Vậy để xe ở đó đi…
Người giữ xe đưa cho người khách đến dự lễ ở giáo xứ mình ấy chiếc thẻ giữ xe, rồi anh cũng vào nhà thờ dự lễ sau khi được một người luống tuổi khác thế chỗ.
Có điều, anh ta thật sự ngạc nhiên khi thấy bên bàn thờ, trong đoàn Đồng Tế có cả người thanh niên đi xe đạp lúc nãy trong phẩm phục…Thầy Cả! Anh băn khoăn đến nỗi, anh phải trở lại bãi giữ xe và năn nỉ người ta miễn cho anh nhiệm vụ lấy xe trả cho khách sau khi lễ xong! Vì anh ngại chạm mặt với vị Linh Mục trẻ lúc nãy…
Ngại là phải rồi, vì anh cứ tưởng anh nọ là một giáo dân bình thường chứ không hề là một Linh Mục chính hiệu mà bây giờ anh nghĩ lẽ ra, mình phải có thái độ trọng vọng hơn mới xứng hợp. Dĩ nhiên, vị Linh Mục trẻ ấy chẳng nề hà gì về việc ông bị tiếp đón một cách dung dị như thế. Hơn ai hết, ông biết rõ cuộc đời luôn xử đối qua dáng vẻ bề ngoài. Giá mà ông mặc áo cổ cồn, giá mà ông đi xe hơi đến, hay ít ra, ông được ai chở đến bằng xe máy cũng được, rồi đến cổng, ông cứ tự nhiên bước xuống, mặc cho người lái xe là một giáo dân nơi giáo xứ của ông đẩy xe vào gửi, rồi người ấy sẽ ôm dùm cho ông chiếc cặp da bóng lưỡng đựng áo lễ ông sắp mặc sau đó. Thì hẳn nhiên, ngoài các Đấng Thánh trên trời ra, thì ngay cả chú bé giúp lễ, ngay cả anh chàng giữ xe nọ cũng phải biết ông là Linh Mục để dạ dạ vâng vâng, để không những chính ông mà ngay cả người chở ông cũng…thơm lây qua cách chào hỏi rất trang trọng…
Lại có chuyện gia đình kia “tuyển” thầy cho con học thêm. Người ta kháo thầy A rất giỏi, nên ông bố thân chinh đến nhà thầy để tầm sư cho con. Ông và người giáo viên ấy đều bất ngờ khi gặp nhau, vì họ từng biết nhau! Về đến nhà rồi thuật lại “sự vụ” cho vợ mình, bà giãy nảy lên:
_Ơ! Cái thằng ấy mà bây giờ làm thày giáo cơ à. Thôi, thôi…tôi chả…mướn đâu a!
Có gì lạ chăng? Một chút lấn cấn nhỏ mà hóa ra to trong bốn con mắt bố mẹ của họ đấy: Anh nhà giáo nọ chẳng phải là con mụ Ba gánh nước cuối xóm sao! Mà bố “nó” có ra gì, khi suốt ngày tỉ tê với chai rượu, rồi đêm đêm đi quét rác ngoài đường! Hai ông bố bà mẹ ấy làm như là con bà Ba vì thế thì không thể học hành nên người! Họ làm như không hiểu nổi chuyện một ông bố quét rác từng đêm, và nghiện rượu như thế, lại có thể có một “thằng” con…thông minh, sáng láng! Họ nhất quyết không tin nổi việc sờ sờ ra đấy là, cậu bé theo mẹ gánh nước ngày nào giờ đang gánh mọi trách nhiệm gia đình trên vai!
Giá mà thầy giáo ấy đừng hành nghề ở quê mình thì ai biết đường mà khinh bạc!
Giá mà thầy sửa mắt sửa mũi sửa môi, có lẽ người ta sẽ nghĩ bố mẹ thầy là…sao bắc đẩu!
Giá mà thầy chối phắt: Tôi nào có biết bà Ba bà Bốn nào?
Giá mà thầy “nổ”: Ơ! Bố tôi là tiến-sĩ-gì-cũng-được; Còn mẹ tôi là Giám Đốc Thật Giả Ai Hay…, thì quý phụ huynh đến phải mọp lạy, và trả công gấp vài lần, thầy mới ra công dạy dỗ…
Chính Đức Ki tô còn nói với những người đồng hương:
“Tôi bảo thật các ông, không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình”
Những người đồng hương ấy, từng vừa thán phục Ngài về những điều Ngài giảng dạy. Rồi vì Ngài nói thế, họ ngay lập tức lôi Ngài đi, định xô Ngài xuống vực!
Linh Mục đi xe đạp bị coi thường. Thày giáo con bà gánh nước mướn bị ruồng rẫy…quả là những ảnh hình chẳng hề…mới mẻ!