Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

NHỚ CƯỜNG RỌM




Một phút lặng thinh cho Cường Rọm.
(Cùng tưởng nhớ hai bạn Đức Hoà và Đình Chiến)

          Một buổi chiều thứ 6 đầu tháng 9/ 2013, khi vừa bước chân vào nhà, con gái chúng tôi đã vội báo tin.
Ba má đã nghe tin gì chưa? Bác Cường chết rồi!!!
Tôi nghĩ ngay chắc là Bác Cường(Ông anh họ ở ngoài Bắc bị TBMMN đã lâu) nhưng cũng phải hỏi lại cho chắc ăn.
         Bác Cường ở ngoài Bắc ấy hả? Sao con biết?
         Không, Bác Cường Giám Đốc. Chị Mơ vừa gọi điện sang cho biết.
         Vừa nghe Cường GĐ chết, chúng tôi thật sững sờ và vô cùng xúc động, Không tin những điều vừa nghe là sự thật. Thế là hết. Người bạn cuối cùng trong bộ 4 : Hoà – Chiến – Cường – Ban, lần lượt rủ nhau đi trong lúc tuổi đời còn quá trẻ. Bất giác 1 cảm giác lành lạnh sởn tóc gáy xuất hiện và những kỉ niệm xa xưa từ từ quay lại.

        Từ năm 1962 khi cha cố Antôn Bùi Hữu Ngạn thành lập ra khu xã hội An Hoà, gia đình tôi đã có mặt ngay sau đó. Tôi không nhớ rõ vao những năm học lớp nhì, lớp nhất chúng tôi 4 đứa đã chơi với nhau chưa, nhưng duy chỉ có một kỉ niệm mà lâu lâu nghĩ lại cảm thấy buồn cười, là khi chúng tôi không thuộc bài hoặc nghịch ngợm trong lớp là bị Sơ Stêôphan la cho 1 tràng bằng tiếng Pháp; rồi còn bồi cho mấy câu Tiếng Việt mà bây giờ mới nghĩ ra là rất ……. Bà Sơ  : “Đồ ăn mũi – Đồ cột nhà cháy”…… Khi chúng tôi học đệ thất đệ lục thì đã chơi thân với nhau. Khi ấy nhà Hoà với nhà tôi ở trong khu Xã Hội An Hoà, còn nhà Cường và Chiến ở trên chợ chiều. Trong số 4 thằng lúc ấy chỉ có Chiến và Hoà là không có biệt danh còn lại Cường là Cường Rọm để dễ phân biệt với Cường mập hoặc Cường đôla, còn tôi biệt danh là Ban Babilac( Tên 1 loại sữa bột thời đó có in hình em bé rất mũm mĩm). Lúc đó tôi với Hoà ở trong ban giúp lễ và là 1 cặp giúp lễ với nhau. Còn Cường và Chiến ở xa nên không vào ban giúp lễ. Hình như vào năm đệ ngũ tôi và Hoà gia nhập vào Đảng Huyết Ma gồm 1 số tên như Bình Boong(Trịnh Quang Bình) Bình già, Chỉ, Quốc sẻng…. còn Cường và Chiến thì chưa vào chính thức và chưa được tuyên hứa mục đích của Đảng là cứu nhân độ thế, giúp đỡ kẻ cô đơn, oan ức… (Đúng là sặc mùi Truyện kiếm hiệp Kim Dung) Đảng Huyết ma ra đời được khoảng 3-4 tuần bị Cha Cố Ngạn gọi vào nhà xứ quật cho mỗi tên mấy roi rồi tha cho về cho hưởng án treo “thế là tiêu tan đảng với điếc.




          Những năm trung học lặng lẽ trôi đi trong tình bạn thắm thiết, vui buồn có nhau với biết bao kỷ niệm; lúc đó chúng tôi 4 thằng hay rủ nhau đi chơi vào chiều thứ 4 hàng tuần(vì thứ 4 chỉ học 1 buổi sang). Tuần thì đi qua làng bên đường tàu nhặt soài rụng, tuần thì di nhặt rác Mỹ ở phía sau Phúc Tường, lúc thì rủ nhau đi tắm suối ở Thanh Khê… Đa số đi đâu cũng có mặt bộ 4. Còn ở trong đoàn HTDC bấy giờ ở Kim Tân còn bé không nhớ. Nhưng khi lên Nhiệt 
          Tâm và Chiến Tâm bộ 4 luôn luôn sinh hoạt với nhau. Một lần đi cắm trại ở Phú Thượng trong buổi văn nghệ lửa trại, tôi và Cường bí quá không có tiết mục gì cho đêm lửa trại, 2 thằng bàn nhau ra làm kịch. Bắt đầu Cường nói : Hôm nay mình phải tập 1 vở kịch để tối nay lửa trại mình diễn chứ, Ban đồng ý, 2 thằng rủ nhau đi một vòng quanh đống lửa rồi đi vào chỗ ngồi, ai cũng tưởng còn tiếp, cứ ớ  ra, lúc rồi mới vỡ l ẽ ra là hết chẳng ai cười. Quản trò bí quá cũng đành cất lên bài : Hoan hô anh này 1 cái….
          Rồi chúng tôi 4 thằng cũng Thẳng tiến bản thân, lên chuẩn trưởng rồi Huynh Trưởng. Cả 4 Thẳng coi cơ Nhiệt Tâm. Thời Kỳ này l à thời vàng son nhất của HTDC An Hoà. Cha Ngạn phát động hết chiến dịch này đến chiến dịch khác, rồi mở các khoá Huấn Luyện, ra báo Tuổi Hồng. Nhờ thời làm báo này mà mấy “ văn s ĩ ” ra đời. Hoà với bút danh là oa Hồng(nói  lái lại là Ông Hoà). Cường Rọm là Bước Càng(lái lại là Bác Cường). Chiến không có bút danh, nhưng còng Ban là can Bu(Cu Ban); Báo Tuổi Hồng lúc ấy c úng tôi tuy kh ông bi ết vi ết nhi ều như các anh chị lớn nhưng cũng đóng góp vào 1 vài mục linh tinh. Hết chương trình đệ tử ở An Hoà, 4 thằng lại rủ nhau lên Đà Nẵng học trường Sao Mai lớp 10B4. Đến năm lớp II Cường vào Sài Gòn học; 3 thẳng học ở Đà Nẵng vì học quá giỏi nên đã đậu cành m ềm, rớt tú tài 1, duy chỉ có mình Cường Rọm học ở Sài Gòn thi đậu. Sau năm ấy Hoà và Chiến buồn đời nên đi lính, Ban tiếp tục học xong chương trình tú tài 1, rồi đầu năm lớp 12 cũng lên đường nhập ngũ theo lệnh tổng động viên năm 1972. Vậy là chỉ còn mình Cường Rọm may mắn tiếp tục trên con đường học vấn ở SG, 3 thằng khoác áo lính mỗi thằng ở một nơi tưởng rằng khó có dịp gặp nhau. Nhưng đùng một cái “ vận nước đã đến rồi “ sau vài năm đó 4 thằng lại có dịp gặp nhau với mỗi người một vị thế : Cường Ròm bây giờ đã là chủ 1 cơ sở gia công làm đồ nhôm  - Hoà mắc phải căn bệnh quái ác ung th ư máu và mất năm 1979 - Chiến làm phó thường dân Nam Bộ - và Ban sau những năm Học tập cải tạo, về nhà được làm ông “ quản ”(quản chế). Sau thời gian này Cường Rọm đã không còn Rọm nữa, cơ thể đã có tí xương tí thịt và chính thức được gọi là Cường Giám Đốc(Ngân Hàng Sài Gòn Thương Tín).
          Dịp này 3 thằng còn lại : Cường - Chiến – Ban hằng năm lại có dịp gặp nhau trong ngày giỗ cha Ngạn Tháng 7 và ngày họp mặt cưu học sinh Gioan 23 vào tháng 12 hàng năm. Trong những dịp kỷ niệm này Cường Rọm, à không Cường Giám Đốc luôn luôn là mạnh thường quân cho những nơi tổ chức. Ngoài ra Cường còn là ân nhân của 1 số gia đình bạn hữu, bằng cách này cách nọ, đã sắp xếp cho con của các bạn mình có công ăn việc làm ổn định trong thời buổi khó khăn t ìm việc làm này. Xin tri ân bạn rất nhiều.
           Năm 2011 Chiến đột ngột ra đi, để lại thương tiếc cho gia đình và bạn hữu. Đến tháng 9 năm 2013 tới lần Cường. Tôi và gia đình thật sững sờ và vô cùng thương tiếc người bạn cuối cùng trong nhóm. Đã không dưới 2 lần bạn đã hứa trong chuyến du lịch tới, bạn sẽ ghé thăm gia đình mình ở Tulsa Oklahoma. Hoa Kỳ. Nhưng lời hứa của bạn mãi mãi sẽ không thành sự thật nữa. Xin Cám Ơn Bạn. Chúc Bạn ra đi bình an trong Chúa. Xin Chia buồn cùng gia đình bạn và thân tộc. Nguyện xin Chúa đưa linh hồn các bạn Hoà - Chiến - Cường về hưởng tôn nhan Chúa.
           Phần tôi. chưa được cấp visa nên chưa đi được. Khi nào có sẽ thông báo cho các bạn để ra đón tôi tại phi trường Thiên Quốc.


Chào Vĩnh Biệt. Hẹn ngày tái ngộ.
Nguyễn Thanh Ban.
(Đầu Thu 2013)