Khao khát duy nhất của hạt muối là được xem thấy
biển. Bằng mọi giá, nó muốn khám phá thế nào là biển... Ngày kia, nó ra đi...
Vừa đến bờ biển, nó khám phá ra một cái gì mênh mông, xanh ngắt và sống động.
Nó thốt lên:
- Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?
Một đợt sóng trả lời:
- Hãy chạm đến ta, rồi ngươi sẽ hiểu.
Hạt muối trườn mình xuống nước. Ô kìa, nó cảm thấy
ngây ngất, niềm vui tột cùng làm nó cảm thấy như không còn đứng vững được nữa.
Nó cảm thấy như đang hòa lẫn từ từ trong nước. Niềm vui dâng trào. Nó lại hỏi
một lần nữa:
- Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?
Một đợt sóng cuối cùng ôm ghì lấy nó và nó từ từ
tan biến trong nước. Nó chợt reo vui lần cuối cùng:
- Bây giờ ta mới hiểu thế nào là biển: biển là một
phần của chính ta.
Hạt muối chỉ có thể hiểu được thế nào là biển khi nó được
hòa tan trong nước. Có chìm ngập trong biển, có đi vào biển mới hiểu được thế
nào là biển... Thiên Chúa cao cả hơn lý trí của con người. Chúng ta không thể
chỉ biết Thiên Chúa bằng lý trí... Hãy để cho Thiên Chúa chiếm ngự, hãy để cho
Thiên Chúa ôm chầm lấy ta, ta mới có thể biết được Ngài là ai. Tình tri giao
giữa Thiên Chúa và con người chỉ có thể nảy nở bằng thinh lặng, hòa nhập trong
cảm mến, tri ân.