Mẹ chết, hai đứa nó lại càng ăn chơi xả láng. Chẳng là khi
còn sống, bà cứ càm ràm chúng vì chúng chẳng khác gì cha chúng. Mà suốt đời bà
cứ hận mình là đã lấy phải ông chồng chẳng ra gì! Ấy là chẳng ra gì đối với bà
thôi, chứ ngoài kia người ta “tâng” ông ấy lắm.
Không tâng sao được khi ông có nhiều tiền. Tuy lùn một tí
nhưng tiền kê lên là ông cao khấp khởi đến chín tầng mây! Ông vẫn tự hào rằng
chẳng có ai trên đời này ghét ông, thậm chí ai cũng mến ông là đàng khác! Làm
sao cái đám đàn ông ưa nhậu nhẹt lại ghét ông, khi hễ gọi là ông có mặt, và bao
nhiêu thứ họ bỏ vào mồm ông đều thanh toán một cách nhẹ nhàng. Chẳng mến ông
sao được khi giỗ chạp, đầy tháng gì gì, ông cũng không hề tới người không, mà
ít nhất cũng có cái phong bao nằng nặng. Đối với ông, cái ông cần chính là lời
khen của mọi người. Mà, việc này chẳng hề khó khăn gì với đám người bu quanh
ông. Thỉnh thoảng, có mấy cô mỏ đỏ gây gỗ nhau cũng chỉ vì tranh nhau chỗ đứng
trước mặt ông chủ thầu xây dựng giàu nứt đố đổ vách! Nhưng ông giải quyết rất
êm, vì với cô em nào, ông cũng yêu chiều, vì ông vốn vậy mà!
Bà lấy ông lúc ông còn nghèo cơ! Rồi chẳng hiểu sao, ông lại
trúng độc đắc cả nùi vé số. Vậy là đời ông lên hương thấy rõ. Chẳng bằng cấp
gì, nhưng ông thừa sức điều hành cả cái công ty xây dựng này. Tiền chi ra thừa
cho ông chỉ cần có cái tên thôi cho oai, còn công việc đã có kẻ khác lo cả cho
ông rồi…Ông cũng chẳng keo cú gì với bà, vì có bao giờ ông để bà phải khổ vì
không có tiền đâu. Bà chỉ khổ vì ngoài tiền ra, ông chẳng dành cho bà cái gì
khác, để căn nhà to đùng họ ở, thật ra chỉ có mấy mẹ con, còn ông thì miệt mài
với vô vàn các đứa em tinh thần ngoài
kia kìa!
Họ có 3 đứa con. Chẳng bù cho 2 thằng anh lười biếng, cô em
gái lại chăm chỉ học hành. Cô thích được tự tay bắt chước mẹ nấu mấy món ăn, để
hai mẹ con cứ cắc củm với nhau ở gian nhà sau. Trong khi 2 anh trai cô thì noi gương bố không sót một tí nào, là chỉ muốn
làm bà con, anh em với người ngoài đường: những kẻ luôn mồm khen họ không tiếc
lời, dù những đức tính chúng được gán ghép phần lớn là bịa đặt. Mà chính chúng,
hai thằng biếng nhác ấy cũng nịnh bợ bố nó không tiếc lời. Có hôm thằng Thông,
đứa lớn nói với ông:
_Bố già có bồ nhí dễ thương ghê!
_Sao mày nói vậy?
_Vì con Diễm khoe con mà, bố già!
Ông hơi chột dạ, vì ông không muốn vợ ông biết việc này, dù
bà chưa bao giờ tỏ ra là người ghen tuông. Nhưng ông thắc mắc:
_Mà sao nó lại khoe với mày?
_Vì nó là bồ con mà, nên nó nói hết bố già ơi!
Thế có tréo ngoe không cơ chứ! Nhưng không sao, vì nhìn vào mắt
nó, ông hiểu nó muốn gì. Tiền thôi cả làng ạ! Cứ đưa cho nó một nùi tiền, thì đến
mười con Diễm nó cũng sang nhượng cho thần tài, chứ đừng nói gì chỉ mỗi mình
con Diễm nọ mà nó đã quá…rành!
Dù sao thì bố nó vẫn là bố nó, cái gì của bố thì một ngày nào
đó sẽ là của nó thôi! Dĩ nhiên, còn có thằng Thái em nó nữa. Nhưng nhằm nhò gì
khi bố nó có quá trời tiền! Thằng Thái cũng dư biết tánh dê xồm của bố đẻ. Cứ
thấy cách bố nó nhìn bạn gái của nó là biết ngay thôi, đến nỗi nó gọi ông:
_Bố, bố…
_Gì? Xin tiền hả? Mới cho…
_Không bố già ơi! Lần này thì con nói chuyện khác!
_Chuyện gì?
_Con cảnh báo bố
nghe! Bố chớ mà có léng phéng với bạn gái con nhé!
_Bạn mày là con
nào?
_Thì con Hương…
_Tao léng phéng
với nó hồi nào ?
_Thôi bố chớ có múa rìu qua mắt thợ nhé ! Kiểu nhìn
của bố với con Hương đến là..hay !
Ông cố nuốt nước
bọt, mà sao nó cứ trù trừ trong cái bản họng của ông, khiến ông phát cáu :
_Thì tao nhìn thế
đã sao…
Đấy ! Cha
con họ đã vạch ra một cái ranh giới rõ ràng rồi, nên về sau cũng chẳng có gì để
phải cà khịa lẫn nhau. Trừ ra, hai thằng khốn Thông và Thái ấy, có lúc cũng vô
tình lác cả mắt ra mà nhìn mấy con chân dài thiếu vải đi với bố nó trong khách
sạn, nơi cha con họ thỉnh thoảng thấy nhau mà giả vờ như bị khiếm thị !
Cái chính là
chúng vẫn cứ đứa bên tả, đứa bên hữu tha hồ mà nịnh bợ người cha đú đởn của
mình. Mẹ chết cũng chẳng làm chúng buồn tí nào. Không lẽ chúng nói rõ ra rằng
chúng thậm chí còn vui hơn vì chẳng còn ai quấy rầy, nhắc nhở khi chúng lôi hết
cô này tới cô nọ về nhà mặc sức diễn mọi vở tuồng học hỏi được từ cha
chúng ! Chúng cũng kệ xác cô em út bỏ nhà ra đi. Chúng chỉ nghe phong
phanh cô trọ học trong ký túc xá nào đó. Ôi ! Cần gì phải biết chuyện
không liên quan đến mình !
Rồi một hôm xấu
trời. Hai thằng tả hữu ấy bật ngửa ra khi nghe tin bố nó xộ khám vì cái tội mua
bán ma túy. Chuyện xây dựng chỉ là cái vỏ bọc cho cái tà tâm của lão. Chúng rụng
rời vì từ nay chẳng còn người cho chúng cận kề tả hữu. Thậm chí chúng cũng chỉ nghe nói rằng, lão bố đẻ của chúng sẽ phải
bóc lịch đến khi không còn móng tay mà bóc nữa kìa.
Một hôm cũng xấu
trời không kém, chúng rủ nhau đi khám bệnh vì « đồ chơi » của chúng
có vấn đề. Cô nữ bác sĩ khẩu trang kín mít, nói với hai ông mãnh ấy :
_Hai ông liệu mà
ăn với chơi, có ngày mất luôn của quý đấy nhé !
Họ nhận ra giọng
cô. Thì ra cô em gái ngày nào bây giờ đã là bác sĩ. Còn hai thằng anh tả hữu ấy
bây giờ chỉ còn nước đi phụ hồ mà sống, mà trả tiền thuê nhà, vì nhà ông bố ấy
đã bị tịch biên.
Tả với chẳng hữu !
LAM TRẦN 16.10.2015