Paul
Nagai, một bác sĩ người Nhật, từ sau quả bom nguyên tử ném xuống Nagasaki, đã
trở thành con người bất hủ, vì sự tận tụy và tấm lòng hy sinh vô bờ bến của
ông. Từ vô thần, ông đã trở thành người có niềm tin. Ông đã giải thích như sau:
"Trong
kỳ nghỉ mùa xuân, lúc đó tôi học hết năm thứ hai y khoa, mẹ tôi trúng phong.
Tôi hối hả chạy đến đầu giường của người. Trong cơn hấp hối, người nhìn tôi và
thở ra. Cái nhìn cuối cùng của cặp mắt người mẹ đã sinh ra, đã giáo dục và đã
thương tôi đến cùng, cặp mắt này đã nói với tôi một cách rõ rệt rằng: cho dù
khuất núi, người vẫn ở bên tôi luôn mãi... Tôi không tin gì ở sự hiện hữu của linh
hồn. Bỗng nhiên, trong ánh mắt của mẹ tôi, tôi đã nhìn thấy linh hồn của
người... Từ đó, con người tôi đổi hẳn, tôi tin rằng mẹ tôi, người đã sinh ra
tôi, đã yêu thương tôi, không thể bị tiêu diệt hoàn toàn sau cái chết".
Chúng
ta có một linh hồn bất tử. Đó là nền tảng của phẩm giá con người. Nếu sinh ra,
sớm nở tối tàn như bông hoa đồng nội và cuối cùng trở về với cái không vô tận,
thì đâu là giá trị của con người?...
Chúng
ta được tạo dựng giống hình ảnh Thiên Chúa, chúng ta mang trong mình ánh lửa
của Vĩnh Cửu, cho dù thân xác này có hư nát đi, chúng ta vẫn tiếp tục cuộc sống
mai hậu. Đó là cùng đích của tất cả mọi bôn ba lao nhọc của chúng ta trên cõi
đời này. Bạn sẽ chuẩn bị gì cho mảnh hình hài còn lại ấy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét