KÍNH (GƯƠNG) ĐEO MẮT
Có một bác nhà quê dốt nát, thấy một ông cụ già hễ khi đọc sách, thì lại đeo kính vào mắt. Bác tưởng rằng đeo kính thì đọc được sách. Một hôm, bác ra tỉnh, vào ngay một hiệu để mua kính.
Bác giở một quyển sách ra, cầm trước mắt để thử kính (gương). Bác thử luôn đến năm bảy thứ kính, mà thứ nào bác cũng chê rằng xấu, không thể xem được sách. Nhà hàng lấy làm lạ, hỏi rằng: "Vậy ông có biết đọc không đã?" Người nhà quê gắt lên, trả lời rằng: "Ô hay! Nếu tôi mà biết đọc, thì hà tất tôi phải đến đây mua kính của bác." Nhà hàng phì cười, bảo rằng: "Đây tôi không có thứ kính nào đọc được sách cả. Ông muốn xem được sách, xin hãy về học quốc ngữ cho thông đã."
Giải nghĩa. - Nhà hàng = chỉ người bán kính. - Ô hay = hay chưa. - Hà tất = sao cần phải. - Thông = suốt, đây là nói học cho giỏi đã.
Tác giả : Trần Trọng Kim , Nguyễn văn Ngọc
(Nguồn: sách Quốc Văn Giáo Khoa Thư )
LÀM THẦY, LÀM TRÒ
Trong lớp học giờ Ðạo Ðức, thầy giáo giảng bài về công ơn thầy, cô. Thầy hỏi cả lớp: “Các em cho thầy biết một câu ca dao về người Thầy.”
Lớp im lặng.
Thầy mớm ý: “Câu này có hai chữ “Mày” và “Nên.” Các em cố lên nào.”
Lớp im lặng.
Thầy lại mớm ý: “Câu này có cả hai chữ “Không” và “Ðố.” Ráng lên mấy em.”
Lớp vẫn tiếp tục im lặng.
Thầy giáo điên tiết: “Câu này có sáu chữ, có cả hai chữ “Thầy” và “Làm.” Ðây là câu gì?”
Cuối lớp, một cánh tay rụt rè đưa lên: “Thưa thầy câu đó là “Làm Thầy Mầy Không Nên Ðố.”
Thầy giáo: “?!..?!”
Tình yêu khó hiểu
Thằng nhóc 4 tuổi ngồi hí hoáy viết, bố hỏi:
Ảnh minh họa
- Con trai làm gì thế?
- Dạ, con đang viết thư cho bạn gái.
- Hả? Con đã biết viết đâu.
- Thế bố nghĩ cô ấy biết đọc à? Đó là tình yêu, bố không thể hiểu được đâu.
Theo Datviet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét