Theo truyền thuyết, Thánh Maria Mađalêna là con một gia đình phú
quý sang trọng. Sau khi cha mẹ mãn phần, Ngài được hưởng một lâu đài kếch sù ở
Magdala, miền Galilê, do đó người ta gọi Ngài là Maria Mađalêna (Maria Magdala).
Với gia tài to tác này, Maria đã sống
xa hoa, đài các, sa đọa, trụy lạc đến nỗi trở nên nô lệ ma quỷ, bị ma quỷ ám
hại!... Trong lúc chị mải mê trong cuộc sống tội lỗi thì một ánh hào quang xuất
hiện… Ánh hào quang đó chính là Chúa Giêsu. Như một con chiên lạc khi nghe
tiếng chủ chăn thì vội vã trở về đàn, Maria cũng vậy,
Nghe tiếng Chúa Giêsu nhân lành, Maria
ao ước muốn gặp Người. Và đây cơ hội thuận tiện đã đến. Nàng nghe tin Chúa dự
tiệc tại nhà ông Simon Biệt phái, nàng vội chạy đến:
Và
kìa một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa
tại nhà ông Pharisêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng
đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy
tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
Thấy
vậy, ông Pharisêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông nầy là
ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người
nào: một người tội lỗi !” Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: “Này ông Simon, tôi có
điều muốn nói với ông !” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói”. Đức Giêsu nói:
“Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người nợ
năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thưong tình tha cho cả hai.
Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” Ông Simon đáp: “Tôi thiết tưởng là
người đã được tha nhiều hơn”. Đức Giê-su bảo: “Ông xét đúng lắm”.
Rồi
quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Simon: “Ông thấy người phụ nữ này
chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã
lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi
một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ôliu ông
cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì
thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là
chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Rồi Đức Giê-su nói
với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi”. (Lc. 7, 37-48)
Từ đó, Maria Mađalêna nhiệt thành đi
theo giúp việc cho Đức Giêsu và nhóm 12, chị sống đời đạo đức thánh thiện. Khi
Chúa chết, Maria Mađalêna đứng dưới chân thập giá. Lúc mai táng Chúa, Thánh nữ
cũng có mặt với các môn đệ. Cũng chính Ngài đã chứng kiến ngôi mộ trống và là người
đầu tiên nhận ra Chúa Phục sinh và loan báo Tin mừng Phục sinh cho các môn đệ.
Thánh Giáo Hoàng Ghêgôriô Cả đã khen
ngợi lòng yêu mến thiết tha của thánh nữ:
“Maria Mađalêna, sau khi ra mồ không
thấy xác Thầy mình ở đây nữa, liền tưởng người ta đã mang Thầy mình đi rồi và
chạy đi đưa tin cho các môn đệ. Các môn đệ tới, thấy như vậy và tin lời người
phụ nữ đã nói. Sách Thánh đã viết về họ rằng: Vậy các môn đệ trở về nhà. Nhưng tiếp
theo: Còn Maria thì đứng lại ở cửa mồ mà khóc lóc.
“Trong
câu chuyện này, ta phải xem tình yêu đã cháy lòng người phụ nữ kia đến thế nào,
bởi vì dù các môn đệ đã ra về, chị vẫn không rời bỏ mồ Chúa. Chị còn muốn tìm
Đấng mà người ta không thấy, chị khóc lóc mà tìm và cháy lửa yêu mến, chị càng
nồng nàn ao ước Đấng mà chị tưởng là người ta đã mang đi: chính vì vậy mà chỉ
một mình chị đã thấy Người, vì chị đã ở lại mà tìm, vì giá trị của việc lành
nằm ở chỗ kiên trung, như Đấng là Chân lý đã phán: Ai kiên trung đến cùng sẽ được cứu
rỗi”.
(Nguồn:
gpcantho.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét