Lác đác, các xứ đạo đã bắt đầu treo đèn kết hoa để đón chờ Chúa Cứu Thế giáng sinh. Có những hẻm nhỏ đã hoàn tất việc chăng những giây đèn mầu nhấp nháy. Các cửa tiệm đã chưng ra những ngôi sao ngày càng lộng lẫy, các dãy thông xanh trắng rực rỡ những món trang trí…, khiến khách nhàn du cảm thấy phải mua để thay vào thứ mình đang có, dù chỉ mới dùng có một đôi tuần rồi cất đi cho…mới!
Hóa ra, ai cũng muốn có cái gì mới mẻ khi chính ngày Giáng Sinh chưa đến. Chỉ có những sợi kẽm giăng để máng đèn trang trí vào, nơi nhiều xóm nhỏ, vì lười biếng mà sau ngày lễ năm trước, là còn yên vị qua suốt 365 ngày qua; Còn thì, có lẽ phải có ngôi sao Đa Vít mới cho hợp thời trang; Có lẽ phải cho giải đèn đẹp như ngân hà năm trước về hưu, thay vào đó là cái gì chưa biết nữa, vì còn phải chờ xem xóm bên cạnh làm cái gì trước, xóm mình sẽ làm sau sao cho đẹp hơn, hay hơn, kiểu cọ hơn, tốn tiền hơn, và dĩ nhiên, cho mặt chúng ta đây ngẩng…cao hơn một tí!
Chẳng sao, vì vui mà! Mua mới thì tốn tiền chứ có lợi lộc gì? Khắp khắp lung linh bộ không làm ta gần Chúa hơn sao? Giá mà ta đem tiền ấy đi…nhậu nhẹt, thì mới đáng ca cẩm! Chứ đàng này, ta làm thế chỉ vì ta muốn ngày Chúa giáng thế phải rất là đặc biệt! Thậm chí, sau khi đi lễ đêm về, cả xóm có bày ra giữa sân một bữa tiệc bỏ túi, có overnight đàn ca hát xướng, thì hẳn chỉ là để tỏ lộ niềm vui cùng với ngàn vạn vì sao trên kia!
A! Nghĩ thế thì phải bắt đầu là vừa rồi. Phải “hú” ai đó, có đạo hay không có đạo chẳng nhằm nhò gì, ra kia uống cà phê, hoặc lai rai chút đỉnh để bàn bạc về kế hoạch cho noel năm nay. Này nhé, cứ lại nhà cô Vui, cô tuy không biết Chúa là ai, nhưng cô rất sẵn lòng đóng góp cho đêm noel xóm mình rực rỡ! Này nhé, chớ có xin nhà ông Keo, vì đúng là ổng keo hơn quỷ, ổng mà có cho tí xíu thì ổng nói nọ nói kia mệt bỏ…bà! Này, chớ mà ăn rề vây dông cạnh nhà bà Lắm, vì nói hơi to một tí là bả lườm với nguýt không à! Này nhé, chớ mà dây vào mụ Cải, vì mụ thậm chí không cho cắm điện ở nhà mụ đâu, có lẽ mụ sợ tốn tiền! Này nhé! Ráp đèn đâu đó xong, cứ để cầu dao điện ở nhà anh Chùa ,có lẽ ảnh sẽ…ăn cắp điện “nhà nước”, nên chẳng ai phải trả tiền điện cho vụ noel này đâu! Cứ xài thả dàn! Cũng lưu ý là, sau lễ, nếu nhắm thấy đèn đóm để dành sang năm thế nào cũng hư, thì cứ để yên vậy mà mừng tết tây rồi tết ta luôn thể, rồi cứ phó mặc cho nắng mưa. Và sang năm, ta lại cứ thế mà làm nhé!
Ôi, chưa lễ mà người ta đã bàn định kỹ ghê đi! Đúng là “con cái thế gian” khôn ngoan hết chỗ chê! Chẳng bao giờ những con cái ấy bàn cách sao cho ông Keo cùng tham gia với sự hỷ hả cần có! Chẳng bao giờ thế gian ấy to nhỏ một chút với bà Lắm, và lắng nghe bà xem bà có cố vấn cho cách làm thế nào vừa được vui mà không inh củ tỏi lên như vẫn thế! Chẳng bao giờ sự khôn ngoan được dùng để thì thầm với bà Cải, chứ không phải với “mụ” Cải, khiến bà sẵn sàng cắm giây điện vào ổ điện nhà bà! Chẳng bao giờ qua ly cà phê, nói với anh Chùa rằng, anh ạ, anh chớ có mà xài điện “chùa” nhé! Chớ có nghĩ điện “chùa” là thắp sáng được niềm tin anh ạ! Có vậy, cô Vui mới thật sự hiểu được niềm vui của ngày Giáng Sinh. Còn bây giờ ư! Chỉ là cái vui thoáng qua mau vụn vỡ!
Vậy thì ra, mùa Vọng đã bắt đầu để người ta ngưỡng vọng về ngày Noel huy hoàng rực rỡ. Rồi sau ngày Noel sáng láng ấy, mọi sự lại trở lại với cái vòng tròn quay mòng mòng. Có thể, sự “trở lại” ấy vẫn xảy ra ngay khi người ta đang trang trí cho mùa noel của mình, vì trong lúc treo những ngôi sao lên chỗ dễ trông thấy nhất, người ta vẫn không ngừng nghĩ về cách làm sao cho túi tiền của mình được đầy đặn thêm, hầu có cái mà mua ông sao độc nhất vô nhị mà cả đời mình ước mơ nhưng chưa được. Vì, trong lúc cầu kỳ làm máng cỏ thật ra vốn rất đơn sơ, người ta vẫn tìm cách hạ độc thủ ai đó làm vướng chân mình trên đường đời. Vì, trong lúc nài nỉ, gài độ cho ai đó xùy tiền ra làm bữa tiệc đêm lấy lý do vậy mới vui, người ta vẫn thầm ghen tức với sự giàu có và phóng khoáng của kẻ bị rút rỉa ấy; Không biết chừng cái miệng lưỡi hiểm độc của người ta có thể khiến kẻ bị gài độ ấy cảm thấy không còn nhu cầu tìm hiểu xem, thật ra Hài Nhi Giê su là ai vậy!
Như vậy, “sáu mươi năm cuộc đời” hóa ra là sáu mươi lần hoài vọng chẳng phải về chuyện gì cao cả hơn, mà chỉ là thói quen làm vui cho chỉ chính mình qua những hình thức cầu kỳ và tốn kém. Điều chính yếu là ngưỡng trông Đấng sẽ đem ơn Cứu Độ đến, có lẽ chỉ được cố nhớ lại đôi chút qua bài giảng đêm noel, để ngay sau đó lại quên đi ngay lập tức mà sống như người chẳng hề có nhiệm vụ phải loan truyền Tin Vui cho mọi người.
Ngẫm nghĩ như vậy mới chảy nước mắt ra rằng, có lẽ chính Đức Chúa mới là “kẻ” đang trông chờ những con chiên lạc từng phút giây, hơn là những con chiên nhất định đi lạc ấy chờ mong Chúa. Nếu mỗi con chiên dù lạc nẻo nghĩ rằng, đời mình là cả một mùa vọng, thì hẳn nhiên, đàng sau những hang đá tươi vui, bên cạnh những sắc màu lung linh, là chính trái tim con chiên luôn mong mỏi được gặp Chúa của mình mỗi ngày.
Mùa Vọng cả đời ấy sẽ làm tâm hồn mãi an vui. Hình ảnh Chúa nếu được thắp sáng bằng chính niềm tin, chứ không hề bằng những dãy đèn phụt tắt khi mất điện, thì hẳn rằng, ta sẽ cư xử với mọi người thật khác với cách ta vẫn làm xưa nay là thật ra, ta chỉ tôn vinh mỗi mình mình, ta chỉ trông chờ những sự tốt đẹp bên ngoài cho mình. Còn bên trong, chỉ mất điện, là đèn lòng ta tăm tối…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét