Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

CHIỀU CUỐI NĂM



NÉN LÒNG

Cứ rơi cho hết đi
Những tờ lịch cuối cùng!
Cứ vui cho hết đi
Đừng nhấm nhẳn, bâng khuâng!
Đời ta rồi cũng thế
Tựa lịch đóng vào tường
Rơi mà không toại ý
Những lát mỏng tháng năm…
Dù lòng ta có muốn
Kéo dài những si, sân
Thì ngoài kia sương xuống
Đủ nhão nhoẹt hố tham!
Dù môi ta mạnh miệng
Cũng chỉ là dự phần
Vào liu riu bếp lửa
Những tranh chấp nhọc nhằn…
Ta chỉ là tờ lịch
Chờ về cõi lãng quên
Cần chi mà mải miết
Với lụy phiền, đảo điên?

LAM TRẦN 29.12.2015

CHIỀU CUỐI NĂM
Đẹp trai như Sang mà ế vợ quả là điều khó tin, vì thật ra, anh chỉ vừa bước vào tuổi 35 được ít ngày. Nhất là chẳng ít mỹ nhân …ngấp nghé anh mà anh chưa bao giờ trả lời bằng hơn một nụ cười mỉm! Anh cũng thừa biết rằng đến tuổi này mà chưa có gia đình thì cũng được kể là khá muộn. Nhưng biết làm sao hơn vì lòng anh bây giờ vốn đầy nghi hoặc về một tình yêu êm đềm! Chuyện anh và Nữ không êm đềm sao trước mặt những người cùng dạy trong ngôi trường ấy? Tất cả đồng nghiệp đều so sánh anh và cô ấy với thậm chí hai vì sao sáng nhất trên trời cơ mà! Chính anh cũng thế, anh từng run rẩy khi lần đầu nắm tay cô. Chính anh đã tưởng có thể chết cả cuộc đời mình trong ánh mắt giai nhân ấy. Chính cả ông hiệu trưởng cũng chuẩn bị cho một ngày đôi uyên ương này làm đám cưới. Anh dạy toán, cô dạy văn. Hai nhà giáo lấy nhau thì hẳn gia đình này sẽ thành một ngôi trường ấm cúng. Trong nghĩ suy, trong ánh mắt, và trong cả mặt trời, thì họ quả là đôi hoàng tử-công chúa đã dành cho sẵn cho nhau từ thuở nào rồi kìa…
 Một lần anh đến nhà cô, nơi cha mẹ cô dành cho cô một gian phòng rộng rãi để cô dạy thêm cho mấy đứa học trò. Hôm ấy là cuối tháng, ngày mà cô được các phụ huynh trả học phí sau một tháng cô vất vả kèm con em mình. Đã hết giờ dạy, và hai người đã hẹn nhau sẽ đi ăn tối như thói quen mỗi tuần. Nhất là hôm nay, anh sẽ bàn bạc với cô về những chi tiết của ngày cưới sẽ đến. Trong phòng, ngoài anh ra, chỉ còn một cô bé học trò. Nhìn mặt nó tiu nghỉu, anh biết cô đang rầy la nó chuyện gì đó. Dù đang xem tờ báo, nhưng anh nghe rõ mồn một lời cô nói với nó qua kẽ răng:
_Em phải biết rằng, cô không có dạy…chùa nghe chưa…
Nó thu mình trên ghế, mắt cụp lại, nghe thêm những lời mà anh chưa hề nghe cô nói bao giờ trong những lần gặp nhau :
_Nếu không có tiền, thì bảo với bố mẹ em rằng, cô không dạy nữa! Sao mà lỳ quá vậy?
Anh liếc nhìn đôi mắt đẹp của cô đang nảy lửa. Anh thấy cô hoa tay, hoa chân khi nói với con bé với những ngôn từ không phải của một cô giáo, mà là của một bà bán cá xấu nết nào đó ngoài chợ.
Cả buổi đi chơi tối hôm đó, tự nhiên cả hai ít nói hẳn. Cái bực bội trong cô, làm như lây cả vào không khí giữa hai người! Một chút suy nghĩ vớ vẩn của anh cũng khiến anh cảm thấy tốt hơn là chưa vội nói đến chuyện cưới xin. Họ nắm tay tạm biệt mà thấy tay bạn mình lạnh lẽo, cho dù cả hai đều cố ghì lại bàn tay ấy trong tay mình. Lần đầu sau nhiều buổi đi chơi, họ chẳng hề hôn nhau đắm đuối!
Anh nhờ người đưa tiền cho cô bé, để nó có thể trả tiền học cho Nữ cho suốt cả năm học, vì thật ra, Nữ là giáo viên rất giỏi môn này.
Chuyện chỉ có vậy, mà anh xin chuyển trường để khỏi phải trả lời những câu hỏi của cô về việc anh chẳng còn muốn đi chơi với cô, về việc cưới xin giữa hai người mà anh chẳng còn nhắc đến nữa. Nghĩa là, tình yêu đã chết yểu trong trái tim anh!
Rồi mẹ anh qua đời! Mọi người đều đến với anh, trừ Nữ! Có lẽ, cô mong đợi một chút gì đó thiết tha từ phía  anh, để tình yêu lại nối giòng dang dở! Và giả như cô cứ đến với anh, như ít ra phải đến vì nghĩa tử là nghĩa tận, thì có lẽ trái tim anh biết đâu lại bồi hồi mà đôi bờ lại gặp nhau…
Thế là họ vĩnh viễn mất nhau. Và niềm tin vào tình yêu đã dần khô khốc đi trong tim người giáo viên dạy toán ấy! Rồi cuộc sống tuy khô khốc ấy vẫn tiếp diễn trong ngôi nhà cô đơn của anh. Lũ học trò là niềm vui duy nhất mà anh có được qua suốt bao tháng ngày. Có lần, anh mua vé số chỉ vì tự nhiên muốn mua thế thôi. Ai ngờ, tấm vé số ấy lại thành một bữa đãi đằng cho lũ học trò với nào chè, nào cháo inh ỏi cả gian nhà vốn chỉ nghe tiếng loạt soạt của giấy, và tiếng anh ồn ã giảng bài cho những đôi mắt tròn xoe. Mua một lần là mua hoài, vì anh bị mời hoài. Và cũng vì lần trúng số tuy nhỏ nhỏ ấy, anh cũng không quên dúi vào tay cô bán vé số “chút đỉnh gọi là”, chỉ vì anh nghĩ người ta nghèo mới đi bán vé số…
Xui cho anh, là chẳng bao giờ anh trúng số nữa! Mà học trò anh lại cứ mè nheo xin thầy cho ăn chè, khiến thầy giáo Sang chẳng cách nào hơn là phải chiều lũ học trò dễ thương ấy.
Chiều nay cũng thế, chẳng những là cuối tháng mà còn là ngày cuối năm nữa kìa. Mấy đứa học trò ra sức làm bài cho xong rồi hô hoán:
_Thầy ơi! Con tụi em ăn chè đi…
_Thầy ơi! Tối nay thầy dắt tụi em đi coi bắn pháo bông đi…
Những cái “Thầy ơi” loạn xị ấy cũng chẳng lấp đi được tiếng lao xao ngoài ngõ. Anh hé cổng nhìn ra: Một gã mặt mũi bặm trợn đang đánh dập dụi một cô gái. Miệng hắn la bai bải:
_Đánh chết mẹ cái thứ giật chồng…
Anh chưa kịp hiểu chuyện gì, thì bất ngờ, lại có tiếng thét…kinh hoàng:
_Ê! ĐM thằng kia…Sao mày đánh người ta như vậy!
Vừa chửi thề cùng cái giọng như sấm sét, vẻ mặt vốn đã rất xấu xí của cô bán vé số lại ánh lên nét dữ tợn khi cô quăng cả tập vé số xuống đất, rồi hùng hổ như muốn lao vào…
Lạ thay, gã kia lên xe của thằng nào đó, chạy mất…
Anh mở cổng ra, gọi cả hai vào nhà. Cô bán vé số sau khi hốt hết những tờ vé số tung tóe trên hẻm, cũng bước vào nhà anh. Giọng cô mềm hẳn:
_Em có bị sao không…
Rồi cô đón lọ dầu anh đưa để vừa thoa cho cô gái, vừa phân trần:
_Em thấy thằng kia giật điện thoại của cô bé này. Mà nó còn đổ vấy con người ta cái tội giật chồng nữa…
Tự nhiên mặt cô đỏ bừng, chắc cô nhớ lại câu chửi thề lúc nãy. Anh chợt mỉm cười:
_Vậy cô không sợ bọn nó à?
_Sợ chứ anh, nhưng chẳng hiểu sao cứ hét ầm lên được như vậy nữa…
Rồi cô lẩm bẩm:
_Ăn nói tầm bậy quá…
Như cái máy, anh thốt lên:
_Cô chửi…hay lắm!
Rồi đột nhiên, anh thấy cô bán vé số đẹp lạ lùng! Anh thấy cô đúng là con người có trái tim! Anh thấy hành động của cô chẳng khác gì hành động của con gà mẹ khi bảo vệ con mình trước gã diều hâu quái ác. Thậm chí, anh lại còn đồng tình rằng, lúc ấy, chính tiếng chửi thề của cô làm bọn kia khiếp vía mà trả lại sự an bình cho cô gái.
Cô bẽn lẽn nhìn anh, có phần ân hận vì đã để những lời bẩn tai lọt vào tâm trí anh. Nhưng anh đã quyết tâm rằng, tối nay giao thừa, anh sẽ chở cô đi xem bắn pháo bông, mặc xác mớ vé số kia, vì anh sẽ mua không sót lại một tờ nào…
                                                                                                  
LAM TRẦN 29.12.2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét