Trời vừa trở lạnh. Chẳng gì vui thú cho bằng ẩn mình trong tấm chăn, rồi mặc cho đôi mắt muốn ngủ thì ngủ, muốn nghĩ ngợi gì đó tùy thích, hay hai tay cứ bấm bấm trên chiếc điện thoại mà tìm cái gì đó vừa mắt và vừa ý mình.
Giờ này mà có ai gõ cửa, hẳn sẽ cảm thấy bực mình khi người đến nhà hóa ra là ai đó chìa tờ giấy chi chít với những giòng chữ yêu cầu khai báo nhân khẩu, hay những thứ linh tinh gì đó. Cho dù người “tổ trưởng” có nở nụ cười lấy lòng, thì xem ra sự phá giấc ngủ của ông ấy, bà ấy, cô ấy… quả là một lỗi lầm khó có thể thứ tha. Lại còn cái “đám” ăn theo: Nào là lời lẵng nhẵng của ai đó, mua giùm tấm vé số đi anh chị! hay, Cho tui xin mấy đồng cơm trưa đi anh! Hoặc, ông ơi, đường nào ra Thủ Thiêm vậy?
Điên tiết, câu trả lời nếu không:
_Ơ! Bộ mày không biết đây là ngã tư Bảy Hiền à! Mà từ đây ra tới Thủ Thiêm thì xa lắm, làm sao mà tao chỉ được!
Thì cũng:
_Tụi mày sao ngày nào cũng số với số, làm như là mua số của chúng mày là lập tức trúng độc đắc không bằng!
Hoặc…ọ ẹ:
_Khai gì mà khai hoài vậy! Thôi để tối…Hay mai đi! Ờ mà…tuần sau tui sẽ khai cho…mấy chữ nhé!
Có lẽ, cô tổ trưởng sẽ tảng hồn rồi khẽ “nghiêng mình” ra về mà không dám nói thêm dù chỉ là một lời, vì cô sợ làm phiền chủ nhà nhăn nhăn nhó nhó kia quá! Có lẽ, cậu bé bán vé số sẽ lẩm bẩm chán quá, từ sáng tới giờ mà chưa bán được vé nào! Có lẽ, bà già ăn xin sụp lại chiếc nón rách mà lẩn thẩn bước đi, lòng ngao ngán cho phận mình bạc số! Có lẽ…
Một chút gió mùa đông đã làm ta chẳng nhớ ra chính Đức Giê su đang hỏi đường ta ra Thủ Thiêm! Biết đâu chính Chúa đã hóa thân ra người đạp xe đạp ấy lại tiếp tục gò lưng trên suốt con đường mà chẳng dám hỏi thăm bất cứ ai, mà chỉ chăm chăm vào những bảng chỉ đường để đến nỗi chẳng bao giờ đến đúng nơi cần đến!
Một chút tiếc nuối tấm chăn bông mà ta đã nỡ lòng đuổi xua người ăn xin hè phố, khiến chút cà phê sáng của ta đáng lẽ thành bữa cơm trưa cho người ấy, đã tan bay theo giấc ngủ bị…phá đám giữa chừng!
Một chút kênh kiệu đã làm ta quên rằng chính Chúa đang hiện diện nơi mọi người tìm đến ta vì lầm tưởng ta là người đầy nhân tính…
Ấy vậy, mà ta sẵn sàng rảo khắp phố phường để nhìn thấy những rực rỡ của muôn đèn sao lấp lánh! Ấy vậy mà nhà ta ra rả cả tháng trời những bài hát mượt mà cho một đêm đông muôn đời đáng ghi nhớ:
“Đêm đông lạnh lẽo, Chúa sinh sa đời nằm trong hang đá, nơi máng lừa…”
Ta quên rằng Chúa đang lạnh lẽo, mà khắc ghi mồn một những cảnh trí Noel đầy sắc mầu! Ta quên Chúa chẳng có nhà, mà ta cố để đừng quên nhưng cuộc hẹn tưng bừng phải có…nhân ngày Chúa đến ! Ta cố tình không nhớ ra rằng Chúa luôn hiện thân nơi người chung quanh, đặc biệt nơi những ai hèn mọn, mà ta chỉ đon đả đón chào những kẻ rủng rỉnh bạc tiền, những người xênh xang áo mão! Ta đồng hóa niềm vui Noel bằng những trang trí thừa mứa mà chẳng hề nhắc nhở chính ta rằng, Chúa đang khốn khổ nơi hang lừa, Chúa đang đói rách nơi đầu đường xó chợ, Chúa đang đợi chờ ta nơi nẻo sâu hun hút của núi rừng, Chúa đang đói niềm tin cậy nơi rất nhiều con người ta hẳng lẩn tránh, vì gặp họ là tốn tiền, là phải nghe những lời than thân trách phận…
Ta chỉ quen sao cho áo ta luôn sạch, bụng ta luôn no, và kho của ta luôn dư dật…
Ta thậm chí chẳng thèm tìm hiểu sao mà bà Ê li sa bét lại có thể chúc mừng em họ bà là bà Maria, khi Maria đến thăm chị họ mình…
Ôi bà Ê li sa bét ngay lập tức đã nhận ra chính Chúa đã đến thăm căn nhà bé nhỏ của mình.
Còn ta, còn…khuya ta mới nhận ra Chúa mà ta vẫn bảo rằng “Chúa của ta đó”, khi ai đó đến với ta…
Đặc biệt, hành động của ta cho chính ta thấy một cách sai lạc rằng, Chúa chẳng bao giờ hiện thân nơi người hèn kém hàng ngày ta vẫn nhìn nhưng không bao giờ thấy!
Chỉ một chút gió se se thôi đã làm ta quên đi Chúa mất rồi, ta ơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét