Nhà quê chờ Tết
Chao ôi, quá mệt!
Tay cầm chổi phết
Vôi pha sệt sệt
Lên tường cho hết
Những chỗ bê bết...
Chân thì lê lết
Rồi phải ngồi bệt!
Đầu tóc bị trết
Phải gội bồ kết
Kẻo ba ngày Tết
Không đi mô hết!
Nghe pháo Giao Thừa
Bầy chó không ưa
Chui vào cái vựa
Hay sau cánh cửa
Tìm nơi nương tựa!
Tết ăn dưa món
Nhai nghe giòn giòn!
Khi răng không còn
Thì ăn bánh đòn
Bánh ít cũng ngon!
Khi tuổi còn son
Các cô chưa con
Đừng ăn nem lọn
Hôi tỏi, khiến bọn
Trai tơ chặng chọn!
Tết ăn bánh ít
Chả, tôm, tré, thịt
Heo, gà hay vịt...
Bụng căng, nới nịt!
Rượu uống nhiều lít
Nói cười tíu tít
Hai mắt nhắm khít
Lỗ mũi khịt khịt
Ra về lụt lịt
Như đứa con nít
Giữa trời tối mịt!
XUÂN ĐỜI
Hân hoan chào đón Giao-Thừa
Cầm nhang con đốt, rồi đưa Mẹ già
Nến nhang sưởi ấm căn nhà
Mẹ già lẩm nhẩm thiết tha nguyện cầu...
Bên mai nở rộ tươi mầu
Mẹ nghe con, cháu, rể, dâu chúc mừng...
Hạt dưa, rượu đỏ, bánh chưng,
Mứt dừa, sen, đậu, bí, gừng đem ra
Mẹ nhìn lặng lẽ, nhớ Cha
Các con của Mẹ ở xa không về!
Tình Xuân phơi phới tràn trề
Mà lòng của Mẹ trăm bề ngổn ngang!
Tiếng cười rộn rã xóm làng!
Mẹ ngồi trầm lặng, hai hàng lệ sa!
Tình Xuân đẹp nhất Sơn-Hà
Là lòng của Mẹ, của Cha tuyệt vời!
Hoa Xuân nào cũng một thời!
Hoa lòng Cha-Mẹ, người ơi, không tàn!
Cảm ơn Cha-Mẹ vô vàn
Người là Xuân Thắm, nồng nàn của con!
Xuân nay buồn bã, héo hon!
Nhớ thương Cha-Mẹ, Nước Non, lệ trào...
Phan văn Phước
(Nam Nữ mặc áo dài, đội khăn đóng.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét